Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hắc Ám Chủ Tể

Chương 40: Trần Duy điên cuồng




Chương 40: Trần Duy điên cuồng

Tố My tức giận la lớn:

“Buông kiếm của ta ra.”

Lão già tóc trắng khẽ quay đầu nhìn nàng, 1 khuôn mặt hung ác, nham hiểm xuất hiện trong tầm mắt. Lão khẽ hô:

“Sâu kiến.”

Sau 1 tiếng hét, Tố My liền bị chấn văng ra phun 1 ngụm máu tươi, cơ thể nằm run rẩy trên mặt đất. Ánh mắt không cam lòng.

Cùng lúc này lão già tóc trắng cũng ngay lập tức phun ra máu tươi, té quỵ trên mặt đất, cơ thể run lẩy bẩy. Lão kinh hoảng trợn mắt nhìn về phía Tố My, biết đây chính là bị thiên đạo cắn trả, mệnh số của lão cực cao, tu vị càng là Siêu phàm đỉnh phong. Cô gái trước mắt này mệnh số còn cao hơn bản thân lão rất nhiều mới dẫn đến như vậy. Khẽ kinh hô:

“Thiên mệnh giả”. Lão không nghĩ đến, cảm nhận được hơi thở của đồng loại đi đến lại xuất hiện đến 2 tồn tại như thế này.

Vết thương ở ngực Từ Vinh lúc này đã khép lại, nhưng trạng thái thì lại càng trở nên điên cuồng. Trên đầu hắn lúc này còn mọc ra 1 cặp sừng đỏ tươi, răng năng dài gần đến cằm. Hắn nhìn thấy Tố My b·ị đ·ánh văng ra xa, giống như 1 loại bản năng, liền lao đến muốn cắn xé lão già tóc trắng.

Lão già tóc trắng thấy vậy, liền nén lại thương thế. Khẽ “Hừ” 1 tiếng. Bàn tay đưa ra, chỉ cần 1 thao tác nhỏ liền khóa tay của Từ Vinh, làm hắn chỉ có thể tức giận, kêu gào trong vô vọng. Hắn bùng phát khí thế cũng không làm ảnh hưởng lão già mảy may.

Tố My nhìn thấy Từ Vinh lao vào lão già, sau đó lão già liền dễ dàng khống chế lấy hắn, lão ta lại đặt 1 tay lên đầu Từ Vinh, ngay tức khắc thất khiếu Từ Vinh liền chảy ra máu tươi giàn dụa. Nàng liền vui mừng nghĩ rằng lão già muốn g·iết c·hết Từ Vinh. Nhưng chuyện sau đó làm nàng sụp đổ.

Chỉ thấy sau khi máu tươi chảy một lúc. Khuôn mặt của Từ Vinh lại trở nên hồng hào, cặp sừng trên đầu và răng năng dần rút đi. Đôi mắt cũng từ màu đỏ dần chuyển thành bình thường, khuôn mặt trở lại như thường. Cảm giác hắn đã tỉnh táo lại lão già liền buông tay hắn ra.

Từ Vinh sau khi lấy lại lý trí liền ngơ ngác hỏi:

“Ta còn sống sao?” Hắn kiểm tra thấy v·ết t·hương trên ngực không hiểu sao đã liền lại. Đưa mắt nhìn xung quanh liền nhìn thấy căn phòng có chút đổ nát, bên cạnh hắn không biết lúc nào lại xuất hiện 1 lão già tóc trắng, khuôn mặt đáng sợ đang chăm chú nhìn hắn. Hắn giật mình liền nhảy sang 1 bên sợ hãi:



“Ông là ai?”

Lão già càng nhìn Từ Vinh càng thấy hài lòng. Lão ta khẽ cười nhạt nói:

“Ta chính là kẻ mà người đời thường hay nhắc đến, thần tiên.”

Từ Vinh nghe lão nói có chút giật mình. Nhưng quan sát kỹ thấy trên áo lão lúc này lem nhem, còn dính 1 bụm máu, đang muốn cười nhạo nhưng chứng kiến chuyện sau đó liền im bặt.

Hạ nhân trong biệt viện lúc này nghe thấy tiếng động lớn liền xông vào. Nhìn thấy tiểu thư nằm sóng xoài, trước mặt lại xuất hiện 1 lão già xa lạ. Đang muốn xông lên bắt người.

Chỉ thấy lão ta đảo tay 1 cái, hơn 10 gia nhân trong phòng liền bị nh·iếp lên mặt đất. Sau đó lão khẽ hô 1 tiếng “Lửa” các hạ nhân ngay lập tức bị b·ốc c·háy như ngọn đuốc, vô số tiếng kêu thê lương vang lên, bọn họ nhanh chóng bị đốt thành tro bụi.

Tố My thấy cảnh này cũng đau lòng nghẹt thở không nói thành lời. Họ đều là người chăm sóc nàng từ nhỏ đến lớn.

Từ Vinh liền há to miệng, vô cùng sợ sệt, run rẩy cung kính chắp tay:

“Phàm nhân Từ Vinh, rất vui vẻ diện kiến tiên nhân. Không biết tiên nhân có điều gì dạy bảo ?”

Trần Duy ở ngoài xem thấy cảnh này liền cười nhạo, 1 cái Siêu phàm đỉnh phong lại dám tự nhận mình là tiên nhân. Mặt cũng đủ dày.

Lão già liền làm vẻ đạo mạo, tiên phong đạo cốt chắp tay sau lưng nói:

“Ta ở trên quan sát liền thấy ngươi và ta có 1 tia tiên duyên liền đến, nhìn ngươi cốt cách kinh kỳ, nhất định có thể thành tiên, ngươi có bằng lòng trở thành đệ tử của ta hay không?”

Sau đó lại càng để Từ Vinh không thể từ chối, lão già hướng về phía Tố My ở trên mặt đất:



“Trở thành đệ tử của ta, không chỉ có thể dời sông lấp bể, nữ nhân kia cũng có thể trở thành của ngươi, ta có cách để cô ta có thể toàn tâm toàn ý đi theo ngươi.”

Lão già biết gã thanh niên trước mặt rất để ý cô gái trước mặt này nên liền ra chủ ý. Cô gái này là thiên mệnh giả thì sao. Chỉ cần không làm cô ta tổn thương, sẽ không có cắn trả. Dùng 1 cái thiên mệnh nuôi dưỡng 1 cái thiên ma, chính là tuyệt phối. Trong lòng vô cùng bội phục tính toán của bản thân.

Từ Vinh lúc này mới nhìn thấy Tố My đang nằm trên mặt đất, nàng nhìn hắn với đôi mắt muốn ăn tươi nuốt sống. Lại nghe thấy lời nói của lão già, mắt liền sáng lập tức hỏi lại:

“Lời này là thật?”

Lão già nghiêm mặt, khuôn mặt tỏ ra khí thế đáng sợ:

“Tiên nhân không biết nói chơi.”

Nghe đến đây, Từ Vinh liền không suy nghĩ quỳ mọp xuống khấu đầu:

“Đồ nhi bái kiến sư tôn.”

Lão già thấy vậy liền cười lớn:

“Tốt, tốt, đồ nhi ngoan.”

Lúc này chợt 1 tiếng cười lớn vang lên, làm cả 2 người giật mình:

“Hahaha, 2 tên chó má các ngươi muốn bắt ta, nằm mơ đi, ta sẽ không để 2 người các ngươi toại nguyện.”

Trần Duy nhìn theo hướng tiếng nói. Nhìn thấy bỗng kinh hoảng, tim đau thắt lại. Hắn vội vàng xông tới nàng.



Tố My lúc này tay đang cầm 1 cái trâm cài tóc. Động tác dứt khoát đâm đến cổ họng của mình. Nàng muốn tự tận.

Trần Duy điên tiết kêu lên 1 tiếng:

“Không....” Bàn tay muốn quơ lấy cản lại mũi trâm. Nhưng bàn tay của hắn xuyên qua mũi trâm, giống như đánh vào không khí, không hề có v·a c·hạm. Mặt hắn cắt không còn hột máu nhìn cây trâm đâm xuyên qua cổ nàng, máu tươi phun ra như suối.

Chỉ thấy nàng miệng mỉm cười thốt ra 1 câu:

“Bách, ta đến với chàng đây, xin lỗi vì ta quá yếu đuối, không thể trả thù cho chàng.” Sinh mệnh của nàng nhanh chóng trôi đi. Như phù dung sớm nở tối tàn, thê lương mà bi ai. Sau đó tuyệt khí nghiêng đầu không còn sinh tức.

Trần Duy điên cuồng quơ tay muốn ôm lấy nàng, nhưng lần nữa lại chụp vào không khí. Trạng thái của hắn lúc này đã có chút mất khống chế. Khuôn mặt bình thường đã vô cùng yêu soái lại càng trở nên yêu dị đến cực điểm. Sát khí giống như ngưng thực thành thực thể trên đỉnh đầu. Những hạ nhân kia c·hết không làm hắn nhíu mày 1 cái. Nhưng Tố My c·hết lại giống như kích thích 1 thứ gì kinh khủng từ sâu thẳm con người hắn.

Hắn nhìn chằm chằm 2 kẻ đang đứng trước mặt. Thề rằng có ngày sẽ rút hồn luyện phách hết cả 2 người này.

Từ Vinh nhìn thấy Tố My t·ự s·át, cô ta thà chọn t·ự s·át chứ không muốn ở bên hắn, điều này càng làm hắn phẫn hận vô cùng. Cơ thể hắn lại có phản ứng. Đang muốn bộc phát ma tính trở lại. Lão già liền khoát tay nói:

“Không cần lo lắng, ở trước mặt ta, cô ta muốn c·hết cũng không được.”

Nói rồi liền giơ tay muốn trảo Tố My lên để vận dụng thuật pháp cứu sống.

Nhưng sau đó liền có dị biến xảy ra làm lão già nhíu mày. Lão trảo tay mấy lần nhưng cơ thể nàng không hề có 1 tia phản ứng nhấc lên, hoàn toàn nằm bất động. Vô cùng quái lạ.

Lão già đang muốn đi lên xem xét. Chợt 1 nỗi bất an buông xuống làm lão sợ đến kinh hoàng, lão nhận ra chỉ có những lần lão cận kề c·ái c·hết mới có cảm giác này.

Ngay lúc này bỗng cơ thể của Tố My có vật thể gì trong suốt đang dần trồi lên. Lão già kinh hoảng ngay lập tức không suy nghĩ liền nắm lấy Từ Vinh, nhanh chóng phóng đi như tên bay, dùng hết sức bình sinh chạy trốn.

Trần Duy lúc này ở bên cạnh liền nhìn thấy thứ trồi ra bên ngoài có màu trong suốt là 1 cái anh hài nữ nhi vô cùng xinh xắn, đáng yêu đến cực điểm.

Rất rõ ràng lại là 1 cái Tinh hồn. 1 cái Hư thần trở lên chuyển thế ẩn mình.