Chương 4: Nguy cơ
Trần Duy đi bộ về nhà, hắn không dám đi bằng taxi hay xe buýt. Một phần vì hắn sợ vận rủi của hắn sẽ ảnh hưởng đến xe chở hắn. Một phần hắn cũng muốn ngắm nhìn lại thành phố Phan Thiết quê hương. Cảm nhận hơi biển mằn mặn trong gió. Có chút hoài niệm vui vẻ.
Nghĩ đến chuyện tối qua, hắn liền có chút suy tư. Hôm qua hắn quá chủ quan, lại không thể 1 đòn đắc thủ, may mắn là tên kia chỉ là cảnh giới Thoát Phàm sơ kỳ. Nếu là 1 tên Thoát Phàm trung kỳ, có lẻ hắn sẽ trở thành người đầu tiên c·hết trong ngày đầu tiên trọng sinh.
Chưởng pháp hôm qua hắn đánh ra vốn dĩ không bình thường. Là bí kỹ 1 thế trước trong sinh tử ngộ ra. ‘Thuấn sát’. Tên như gọi, 1 chưởng thuấn sát. Khóa hết đường lùi của đối thủ, tinh, khí, lực tập trung vào 1 điểm. 1 chưởng ra tất g·iết đối phương. Vì để thiên mệnh không kịp cắn trả, hắn vốn tạo ra 1 chiêu tất sát. 1 đòn không thắng liền thối lui.
Nhưng vì vừa trùng tu lại mới dẫn đến chiêu thức không phát huy ra hết sức mạnh, xém nữa lật thuyền trong mương. Phải dùng đến cấm thuật mới tạm thời phá vỡ chú mệnh tù khống, lật ngược thế trận.
Nhưng cấm thuật cũng không dễ dùng như vậy. Đã dùng 1 lần. Thất khiếu đã bị tổn thương. Hắn muốn sử dụng lại cũng phải là 5 ngày sau nếu không muốn tu vị bị tán loạn.
Trong chốc lát, hắn đã về đến nhà. Nhà hắn lúc này bỗng đứng đầy bóng người. Hắn thấy được trong nhà lúc này ngoài cha, mẹ và em gái và cô gái b·ị b·ắt cóc kia. Bỗng xuất hiện thêm 5 người, 4 người mang đồ đen, thân hình cao lớn, gai góc, chỉ nhìn sơ qua có thể thấy thân thủ không tầm thường.
Ngoài ra hắn còn nhìn thấy một người thanh niên trẻ tuổi mang vest trắng. Khuôn mặt anh tuấn lịch lãm xuất hiện trong nhà hắn. Thanh niên đang ra sức khuyên giải cô gái kia.
“Vân, em mau nhanh chóng trở về, hai bác ở nhà rất lo lắng cho an nguy của em, họ nhờ anh mang em về trong ngày hôm nay, chuyện báo đáp ân tình cứ để anh thu xếp, em đừng bướng bỉnh nữa.” Thanh niên từ tốn năn nỉ cô gái.
“Anh cứ về trước đi, cho đến khi em có thể cảm ơn được người ta, em mới trở về, người ta chính là ân nhân cứu mạng em, sao em có thể bỏ đi không nói một lời được.” Cô gái lạnh lùng đáp.
Lúc này Trần Duy đã mở cửa bước vào nhà, ngay lập tức thu hút sự chú ý cùa mọi người. Mẹ của hắn nhìn thấy hắn chợt giật mình lo lắng hỏi:
“Duy, sao con lại xuất viện sớm như vậy. Bệnh viện cho con trở về sao.”
Em gái hắn gọi là Trần Ngọc Linh, cô bé khuôn mặt thơ ngây xinh xắn, miệng có má lúm vô cùng khả ái, khuôn mặt cũng có chút lo lắng đi tới nắm cẳng tay của anh trai lo lắng hỏi:
“Anh hai, anh không có việc gì chứ?”. Tam hoa tụ nhãn, hắn nhìn thấy được em gái hắn là đỏ mệnh.
Nhìn thấy lại gia đình, hắn bỗng chợt thấy ấm áp đáp:
“Mẹ, con không sao, bệnh viện khám con không có gì, liền cho về, những người đây là?.”
Người thanh niên trẻ tuổi lịch lãm thấy hắn xuất hiện. Biết được người đến là ai. Khuôn mặt có 1 chút trịch thượng bước đến. Lời nói sang sảng:
“ Cậu gọi là Duy đúng không, rất tốt, tôi tên là Đại Long, là chồng chưa cưới của Vân, tôi rất cảm kích vì cậu đã cứu được cô ấy.”
Nói rồi thanh niên cười cợt, liền rút ra trong người 1 tờ séc:
“Đây là 1 tờ séc trị giá 300 triệu, xem như công cứu giúp, cậu nhận lấy, sau này cậu có chuyện gì khó khăn, cứ việc nói với tôi. Dù là việc gì, tôi cũng không chối từ.”
Trần Duy sống 2 đời người, loại ngưòi nào hắn cũng gặp qua, nhìn qua đã biết Đại Long là kiểu người gì. Cái gì mà sẵn lòng giúp đỡ, chỉ là lừa người thôi. Thái độ hóng hách của hắn làm Trần Duy lơ đễnh, không muốn bắt tay, cũng không muốn trả lời.
4 gã áo đen ở phía sau gã thanh niên thấy cử chỉ của Trần Duy, ánh mắt nhíu lại, 1 tên trong đó mở miệng hung hãn:
“Cu con, biết điều đi, không phải với ai Long thiếu cũng đối tốt như vậy đâu.”
Trần Duy nghe vậy, ánh mắt phát lạnh, nhạt giọng nói:
“ Các ngươi nếu nói xong rồi thì có thể cút.”
Cha của Trần Duy lúc này cũng đi đến, ông hằn giọng nhìn thanh niên nói:
“Gia đình tôi không cần số tiền này.”
4 gã to con thấy vậy liền muốn bước lên, ánh mắt bất thiện, hằn học.
Trần Duy thấy vậy, đang muốn ra tay. Chợt trước mặt hắn lúc này bỗng xuất hiện 1 thân hình mảnh mai chắn trước mặt hắn. Là cô gái kia. Cô ấy chỉ vào thẳng mặt Đại Long nói:
“Đại Long, đừng tự cho là đúng, việc gia đình anh và gia đình tôi định ra hôn ước là chuyện họ tự áp đặt. Tôi không phải vợ chưa cưới của anh. Anh nhớ rõ điều này. Nhanh chóng rút tiền của anh lại, quản tốt chó của anh, anh Duy là ân nhân của tôi. Anh dám động đến anh ấy, tôi sẽ không tha cho anh”
Lúc này Trần Duy mới nhìn thấy rõ cô gái trước mắt. Như tiên nữ bước ra từ tranh, khuôn mặt trái xoan, ngũ quan tinh xảo, vô cùng xinh đẹp. Một đôi thu thủy ngập nước, câu hồn động lòng nhân. Thân cao một mét bảy, mang 1 bộ váy xanh ôm lấy vòng eo tinh xảo, kết hợp với áo sơ mi ôm người, khẽ lộ ra đôi bồng đào gợi cảm, vũ mị mười phần. Xinh xắn làm cảnh đẹp ý vui.
Đại Long nghe vậy liền híp mắt lại, thái độ biến chuyển, cười đáp:
“Vân, là hiểu lầm, anh vốn dĩ không có ý đó, anh quý cậu Duy này còn chưa hết, sao có thể làm khó dễ cậu ta.”
Sao đó lại hằn giọng với thuộc hạ:
“Bình, mau xin lỗi cậu Duy ngay lập tức.”
Gã thuộc hạ to con nghe vậy liền khúm núm mở miệng xin lỗi Trần Duy và gia đình. Nhưng trò diễn này Trần Duy vốn không để vào mắt.
Cô gái trẻ đẹp lúc này đã đi đến trước mặt Trần Duy. Cô đưa tay ra muốn bắt lấy tay hắn, miệng cười nói vui vẻ:
“Tôi tên là Ái Vân, cảm ơn anh ngày hôm qua đã cứu tôi, nếu anh không chê có thể kết bạn với tôi, tôi rất chờ mong.”
Trần Duy có thể cảm nhận được lời cô gái này nói là thật tâm. Ở cô gái hắn bỗng thấy một mị lực mê người làm người khác muốn giơ tay bắt lấy. Đây là ‘hoàng mệnh mị lực’. Đồng thời cũng cảm thấy được hận ý từ phía gã thanh niên gọi là Long thiếu đang phát ra về phía hắn, nhưng Trần Duy không quan tâm. Đang muốn giơ tay bắt lấy tay cô gái. Chợt tam hoa tụ nhãn, vận mệnh nhãn chợt sáng lên.
Hắn nhìn thấy Hoàng mệnh trên đầu Ái Vân, bỗng chốc lại đột nhiên xuất hiện vài tia hắc khí xen lẫn. Cùng lúc đó, hắc mệnh của hắn đồng thời cũng xuất hiện 1 ít hoàng khí vờn quanh.
Lông mày Trần Duy nhíu chặt, khẽ nói trong lòng: “Đồng cam cộng khổ pháp.”
Ngay sau đó, trong sự ngỡ ngàng của Ái Vân, hắn từ chối không bắt tay cô ấy. Lạnh nhạt mở miệng:
“Cô không cần suy nghĩ nhiều như vậy, tôi cũng không thích kết bạn với người lạ. Cô chỉ cần tu sửa giúp phòng của tôi, ơn nghĩa của chúng ta sẽ kết thúc.”
Hắn nhìn cha mẹ của mình nói:
“Cha, mẹ, con muốn nghĩ ngơi.” Sau đó liền bước về phòng.
Em gái hắn thấy vậy cũng ngỡ ngàng thầm nói:
“Anh hai thật không có phong độ, lại từ chối 1 người đẹp như vậy.”
Ái Vân cũng trợn mắt, há mồm, từ nhỏ đến lớn, cô vốn là chúng tinh phủng nguyệt, đi đến đâu cũng được chào đón, lần đầu tiên cô bị từ chối như vậy. Đây là lẽ nào ra bài. Cô có chút không tin vào hiện thực.
Ở hiện trường lúc này chỉ có gã Đại Long là vui vẻ thầm nghĩ trong lòng:
“Thì ra là 1 tên ngốc nhát gái.”
Một lúc sau không khí lúng túng mới biến mất. Ái Vân liền cúi chào cha mẹ của Trần Duy mà ra về.
Trần Duy lúc này ở trong phòng. Hắn thầm suy tư. Hắn vốn dĩ không muốn ảnh hưởng đến ai, vô tình lại làm cô gái khi nãy bị ảnh hưởng từ hắn. Đồng cam cộng khổ. Khí số của cô gái sẽ bị hắn ảnh hưởng và ngược lại.
Hắn không muốn điều đó diễn ra. Cô gái đó là hoàng mệnh, vốn định sẵn 1 đời viên mãn. Nhưng gắn kết hắc mệnh từ hắn. Vận rủi có thể đến bất cứ lúc nào, thậm chí xu cực có thể ảnh hưởng cả tính mạng. Chính vì vậy hắn mới muốn cắt đứt với cô ta. Hắn không muốn người khác vì hắn mà liên lụy. Nhưng mệnh số không thể nói trước được điều gì. Rõ ràng có kẻ muốn ra tay với cô gái này nhưng vô tình đã nhắm đến hắn.
Vô tình cả 2 lại bị buộc trên 1 con thuyền. Số mệnh gắn kết. Trần Duy đau đầu gõ tay lên bàn suy tư. Kẻ muốn nhắm đến cô gái kia Trần Duy có thể cảm nhận được, không phải là Đại Long. Gã Đại Long đó mệnh số cũng chỉ là Đỏ mệnh thôi. Trần Duy có thể cảm nhận được là 1 kẻ khác nguy hiểm hơn rất nhiều.