Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hắc Ám Chủ Tể

Chương 5: Đại sư huynh




Chương 5: Đại sư huynh

Trần Duy cảm giác không sai, lúc bấy giờ ở trong bệnh viện Bình Thuận. Trong 1 căn phòng bệnh kín đáo cao cấp. Có 3 người đàn ông đang ở trong phòng. 1 người đang nằm trên giường bệnh, cơ thể băng bó toàn thân, ánh mắt lúc này có chút sợ hãi nhìn về 2 người kia. Hắn chính là Trần Nhị.

2 người còn lại đều rất trẻ tuổi, mang trường bào màu đen. Trong đó 1 người đeo kinh, ngoại hình đẹp trai, thanh lịch, đang ngồi bên cạnh giường bệnh, trên tay cầm bút ghi chép, khuôn mặt bình thản.

1 kẻ còn lại không nhìn rõ mặt, đang quay mặt chấp tay sau lưng về phía giường bệnh. Chỉ bóng lưng phát ra cũng có thể làm cho người ta thấy được vẻ bất phàm. Khí thế phát ra vô cùng dọa người. Làm Trần Nhị đang nằm trên giường bệnh run rẩy bẩy.

2 người này có thể bỏ qua cảnh sát ở riêng nói chuyện với Trần Nhị, có thể thấy là lai lịch bất phàm, không hề bình thường. Lúc này kẻ chắp tay sau lưng trầm ngâm lạnh nhạt mở miệng:

“Ngươi nói là có 1 gã thư sinh đã phế ngươi.”

Trần Nhị sợ hãi vội đáp:

“Đúng như vậy, đại sư huynh.”

Người gọi đại sư huynh lạnh nhạt hỏi:

“Hắn tu vị là gì, trận đấu diễn ra như thế nào.”

Trần Nhị sợ hãi run cầm cập, nhưng không dám nói dối:

“Sư đệ chỉ cảm giác hắn mới chỉ là Thoát Phàm sơ kỳ, còn về trận đấu, thực sự đệ cũng không rõ ràng. Tên kia rõ ràng đã sử dụng 1 loại bom gì đó đánh cho đệ không trở tay kịp. Đại sư huynh, mong huynh tha cho đệ lần này.”

Nghe thấy là thoát phàm sơ kỳ, thanh niên đeo kính nhíu mày, dừng lại ghi chép. Gã đại sư huynh thì hừ 1 tiếng có sát khí tỏa ra nặng nề:



“Chỉ là 1 tên thoát phàm sơ kỳ vô danh, lại làm ngươi bị như thế này, ngươi như vậy còn muốn nhập vào nội môn thất sơn. Ta còn cần 1 tên phế vật như ngươi làm gì.” Càng nói, càng phát ra sát khí nặng nề.

Trần Nhị thấy vậy, sợ hãi cùng cực mặc dù liệt vẫn cố gắng dập đầu liên tiếp:

“Đại sư huynh, huynh tha cho ta lần này, làm trâu làm ngựa cho huynh như thế nào, chỉ cần huynh nói ta làm, ta sẽ làm theo.”

Đại sư huynh nghe vậy, sau 1 lúc liền thu lại sát khí. Hắn hừ 1 tiếng:

“Nể tình ngươi đi theo ta bấy lâu nay, không có công, cũng có lao, ta bỏ qua cho ngươi lần này. Không những vậy, ta sẽ giúp ngươi lấy lại tu vị”. Hắn cười nhẹ, lời nói như gió xuân.

Gã đeo kính ở một bên nghe thấy vậy liền biết mỗi lần thái độ của đại sư huynh như vậy vốn dĩ không có ý đồ gì tốt.

Đại sư huynh mở miệng với gã đeo kính:

“Nguyên Chính, đưa thuốc cho hắn.”

Gã đeo kính nghe thấy vậy không hề tỏ ra ngạc nhiên. Liền lấy ra trong người 1 hộp thuốc màu đỏ, mở ra bên trong là 1 viên thuốc tròn màu đen, tỏa ra dược lực mê người. Sau đó đưa ra trong ánh mắt mừng rỡ của Trần Nhị.

Đại sư huynh trầm giọng đáp:

“Đây là Tục cốt đan, uống viên thuốc này kinh mạch của người chẳng những sẽ nối lại, mà còn trực tiếp giúp ngươi bước vào thoát phàm cảnh trung kỳ, hậu kỳ, thậm chí nếu tư chất tốt, tạo hóa còn có thể có khả năng Tố thể không chừng. Mau uống đi, đừng làm ta thất vọng.”

Trần Nhị nghe thấy vậy ánh mắt sáng rỡ, vô cùng vui mừng liền dập đầu bái tạ, nguyện làm trâu ngựa sau đó liền nuốt viên thuốc vào bụng không hề suy nghĩ, không hề phát hiện ánh mắt trào phúng của gã tên là Nguyên Chính bên cạnh.



Thuốc này có tác dụng tục cốt, tăng tu vị không sai, nhưng không đơn giản như vậy. Tên Trần Nhị này quá ngu ngốc rồi. Trên đời làm gì có bánh ngọt từ trên trời rơi xuống dễ dàng húp như vậy.

Trần Nhị lúc này liền cảm thấy dược lực lan tỏa mạnh ra toàn cơ thể, kinh mạch đứt gãy và đan điền phá toái đang không ngừng chấp nối lại, hắn có thể cảm nhận rõ ràng, sức mạnh đang quay trở lại cơ thể hắn. Trong khóe mắt hắn hiện ra vẻ mừng rỡ cuồng nhiệt. Trong đầu đang nghĩ đến việc báo thù Trần Duy, khóe miệng hiện ra vẻ tàn độc.

Nguyên Chính ngồi ở 1 bên như nhìn thấy rõ tâm tư của hắn, khẽ cười nhạt nói:

“Yên tâm, ngươi nhất định có thể báo được thù.”

Trần Nhị đang ngập trong sự vui mừng, liền gật đầu, không hề hiểu ra ẩn ý trong câu nói của Nguyên Chính.

Một lúc sau 2 người thanh niên trẻ đã bỏ ra ngoài. Người thanh niên chắp tay vẫn giữ 1 thái độ tại thượng hỏi gã thanh niên Nguyên Chính:

“Đã điều tra rõ kẻ ra tay là ai chưa?”.

Thanh niên Nguyên Chính lạnh nhạt nói:

“Trần Duy 18 tuổi, học sinh lớp 12 phổ thông Phan Bội Châu, tính cách trầm ổn, học lực bình thường, cha mẹ đều là giáo viên, gia đình còn có 1 em gái, từ nhỏ chưa từng nghe nói có học qua võ thuật. Từ nhỏ thường hay mắc bệnh lặt vặt nên thể chất được đánh giá rất bình thường.

Người gọi đại sư huynh trầm ngâm đáp:

“Trần Nhị cho dù là phế vật, 1 kẻ bình thường không thể nào hạ được Trần Nhị. Chắc chắn hắn có 1 chút thủ đoạn.”

Gã Nguyên Chính lạnh nhạt nói:



“Không loại trừ khả năng sau lưng hắn có Thần thánh thế gia. Nơi đây vốn rất gần Cơ Thánh”

Nghe đến cái tên Cơ Thánh chợt gã đại sư huynh liền run lên 1 cái, trên người tỏa ra sát khí rất nặng. Làm cho gã Nguyên Chính bên cạnh cũng giật mình theo. Gã đại sư huynh hằn giọng nói:

“Cơ thánh, sẽ có 1 ngày ta sẽ đồ diệt bà ta, đồ diệt thần thánh thế gia của bà ta để tiết mối hận. Hừ, lại còn đám Cục phòng chống năng lực giả thích lo chuyện bao đồng kia, ta đã đích thân ra tay bắt người, cần gì phải nhờ 1 gã đệ tử không phải chính thức của Thất Sơn như Trần Nhị ra tay.” Ánh mắt hắn như hồi tưởng lại 1 đoạn quá khứ cay nghiệt, thất sơn đã từng xém bị diệt môn.

Sau đó lại gằn giọng:

“Ta lúc này rất muốn lột da, rút gân tên họ Trần dám cản việc tốt của ta kia. Nhưng lại không thể tự mình ra tay. Ngươi có hiểu cảm giác của ta lúc này không Nguyên Chính.” Trên người hắn lúc này sát khi đã gần như ngưng tụ thành thực thể, băng hàn, đáng sợ làm gã Nguyên Chính ở bên cạnh cũng đổ mồ hôi liên tục.

Gã Nguyên Chính lắp bắp nói: “Ta biết rõ, sư huynh yên tâm, ta sẽ tìm đến vài gã Thoát Phàm hậu kỳ ra tay, lần này sẽ mang đầu của tên Trần Duy và c·ướp cô gái kia trở về. Nhất định lần này sẽ không thất bại.”

Gã đại sư huynh sát khí chợt tiêu tan, giọng như gió xuân, nhẹ tay vỗ lên vai của gã Nguyên Chính nói:

“Không phải là Thoát Phàm, ta muốn là Tố Thể Cảnh, ta không muốn 1 sai lầm lặp lại lần nữa, nếu ngươi không tìm được thì cũng đừng trở về, vì ta không cần 1 kẻ vô dụng.”

Nghe lời nói nhẹ nhàng của hắn, tâm trạng của Nguyên Chính càng trầm xuống. Hắn run rẩy nói:

“Chắc chắn, đại sư huynh, ta nhất định sẽ làm được, sẽ không làm đại sư huynh thất vọng.”

Gã đại sư huynh lúc này chợt cười nhẹ, vỗ vai gã Nguyên Chính thêm 1 cái:

“Ta chỉ đùa thôi, Nguyên Chính làm việc, ta rất an tâm. Được rồi, ta muốn an tĩnh, ngươi lui ra làm việc đi”

Gã Nguyên Chính nghe vậy nhưng tâm trạng không hề tỏ ra thoải mái, vì hắn biết rõ tâm tư của đại sư huynh. Hắn về cơ bản mặc dù là thân tín nhưng cũng không khác là chó. Nếu hắn không làm được việc, hắn sẽ c·hết rất khó coi. Hắn vội vàng cúi người và bước ra ngoài.

Căn phòng lúc này chỉ còn gã đại sư huynh ở trong phòng. Hắn ánh mắt chứa đầy thù hận, lẩm bẩm:

“Ta vốn là Hoàng Mệnh lại bị phế rớt đến Tử Khí Đông dẫn, khó khăn mới tìm đến 1 cái Hoàng mệnh lại không thể bắt được. Sư tôn có 1 cái con rơi bên ngoài là Hoàng mệnh lại không thể động vào. Khi nào ta mới có thể trở về Hoàng Mệnh, thù hận của Cha, mẹ, thúc, bá của ta khi nào mới có thể báo.” Nói rồi hắn liền điên tiết đập phá đồ vật ở trong phòng. Sau 1 lúc phát tiết hết cơn tức giận mới bình tâm, căn phòng rơi vào thinh lặng.