Chương 42: Ẩn triều Mạc gia
Thành phố Phan Thiết
Nhìn thấy dòng tin nhắn : “Ngươi từ bây giờ đừng làm phiền ta, trong lòng ta chỉ có hắn” người gửi Kiều Nhi. Vũ liền tức giận ném vỡ điện thoại trong tay. Khuôn mặt nhăn nhó, gân xanh lộ lên gặn giọng:
“Hừ, tiện nhân, sẽ có 1 ngày ta sẽ cho ngươi sống không bằng c·hết.”
Lúc này hắn liền nghe có tiếng gõ cửa phòng, chợt hô:
“Ai đấy”
Liền nghe có tiếng hạ nhân liên tiếng:
“Thiếu gia, lão gia cho gọi thiếu gia.”
Vũ nghe vậy, khuôn mặt có chút căng thẳng liền nói:
“Ta sẽ đến ngay.”
Rất nhanh chóng, Vũ đã đi đến trước 1 căn phòng, có chút hồi hộp gõ cửa phòng:
“Cha cho gọi con”
Ở bên trong phòng vang lên 1 giọng nói uy nghiêm:
“Vào đi.”
Bước vào phòng trước mặt Vũ xuất hiện 1 người đàn ông trung niên, ánh mắt ôn hòa, thái độ phong kinh vân đạm, lộ ra 1 cỗ uy nghiêm tự nhiên. Ông ta là Nguyễn Kính Đức. Là chủ 1 thương nghiệp đứng thứ 2 thành phố Phan Thiết, cha của Vũ.
Nhìn có vẻ dễ gần nhưng khi Vũ đối diện ông ta lại có một loại sợ hãi không nói thành lời. Hắn rụt rè đi đến ngồi lên ghế.
Lúc bấy giờ người đàn ông trung niên mới lành lùng mở miệng hỏi:
“Ngươi có biết thứ chảy trong huyết quản chúng ta là gì không? Có nhớ chúng ta là ai?”
Vũ nơm nớp run rẩy cúi đầu nói:
“Dạ, con luôn ghi nhớ, tuy bề ngoài chúng ta là họ Nguyễn, nhưng trong huyết quản chúng ta là Hoàng mệnh họ Mạc cao quý.”
Người đàn ông trung niên im lặng nhìn Vũ, 1 lúc sau lại nói:
“Tán tỉnh 1 đứa con gái đối với ngươi là khó khăn đến vậy sao? Đến 1 đứa con gái cũng không cầm giữ được, ta còn cần đứa con như ngươi làm gì?” Trong ánh mắt lóe ra vẻ lãnh khốc.
Vũ nghe đến đó liền run lẩy bẩy, quỳ mọp càng sâu nói:
“Cha, xin cho con thêm thời gian, 1 năm, chỉ cần 1 năm nửa, con nhất quyết sẽ tán đổ nữ nhân này đến tay.” Trong lòng hắn vừa có chút hỗn loạn, vừa có chút khó hiểu. Từ nhỏ hắn vốn chẳng thích kẻ trầm lắng như Trần Duy, cũng không có quá nhiều ý tưởng với Kiều Nhi, nhưng lại bị phụ phân ép buộc phải làm thân với Trần Duy và tán đổ Kiều Nhi cho bằng được.
Mệnh lệnh của phụ thân, hắn không thể không nghe theo. Tưởng chừng là 1 nhiệm vụ dễ dàng, nhưng càng tiếp xúc hắn càng thấy Trần Duy như luôn có gì đó bài trừ hắn. Còn về Kiều Nhi, ban đầu hắn chỉ nghĩ đơn giản là 1 cô gái thôi, hắn có tiền, có ngoại hình tán đổ là chuyện sớm muộn, nhưng không hiểu tại sao hắn càng tán tỉnh, cô ta lại càng không để ý hắn, 1 lòng tâm đều hướng về Trần Duy, từ ban đầu chỉ là 1 nhiệm vụ không biết lúc nào trong đầu hắn lúc nào cũng chỉ nghĩ đến Kiều Nhi. Đến hiện tại đã trở thành tâm bệnh không thể giải.
Mạc Kính Đức ánh mắt có chút phát lạnh nói:
“Vận dụng óc chó của ngươi, nên nhớ cha mẹ của cô gái đó đều là chủ xí nghiệp dưới trướng Mạc gia chúng ta. Ngươi không biết khéo kéo lợi dụng sao?”
Mạc Vũ nghe vậy liền khẽ hô một tiếng, ánh mắt lấp lóe, hắn vội nói:
“Dạ thưa cha, con đã hiểu, con nhất định không để cha thất vọng.”
Mạc Kính Đức nhíu mày nhìn Mạc Vũ:
“Ngươi tốt nhất nên biểu hiện được khả năng của mình, nếu ngươi là vô dụng, ta sẽ để cho Thừa Tâm kế vị, được rồi, lui ra đi.”
Vũ nghe đến đây chợt cắn môi, bàn tay vô thức siết chặt. Mạc Thừa Tâm chính là em trai cùng cha khác mẹ của hắn. Hắn cúi đầu nói:
“Dạ, con đã biết”. Sau đó chầm chậm bước ra ngoài.
Một lúc sau căn phòng trở nên yên ắng. Mạc Kính Đức chợt động. Ông ta đứng dậy khẽ đi đến góc phòng. Phía đó trên tủ có 1 quả cầu tuyết pha lê. Ông ta khẽ xoay quả cầu, ngay lập tức, 1 bức tranh lớn ở góc tường bỗng tách ra làm 2. Lộ ra 1 mật đạo cầu thang đi thông xuống bên dưới.
Mạc Kính Đức bước chậm chậm xuống bên dưới. Lối đường đi được phát sáng bằng dạ minh châu, có thể thấy vô cùng xa hoa. Rất nhanh đã đến trước 1 căn phòng lớn. Hắn lúc này giống như Mạc Vũ khi nãy, vô cùng rụt rè gõ cửa. Sau đó cửa tự động mở ra, hắn liền bước chầm chậm vào bên trong. Xuất hiện trước mắt là 1 căn phòng bài trí xa hoa, không thiếu trang thiết bị hiện đại nào.
Bên cạnh còn treo 1 số da động vật khá kỳ lạ, nói kỳ lạ vì những con vật này không giống giống như động vật thông thường mà có vẻ lớn hơn, cũng mọc ra nhiều chi tiết khác thường. Như da 1 con hổ lớn có vẻ trên 2 m trên miệng không hiểu sao lại có răng năng dài đến hơn nửa mét. Hoặc 1 bộ da cá sấu, nhưng kích thước lại giống như 1 con khủng long trên 7 mét. Rõ ràng đây đều là da yêu thú.
Điểm đặc biệt nhất là có 1 khối đá màu tím lớn làm thành giường ngọc ở giữa căn phòng. Lúc này giữa giường ngọc có 1 nam tử đang nửa nẳm trên giường ngọc, nhắm mắt chống tay, nếu Trần Duy nhìn thấy nam tử này chắc chắn sẽ có phần giật mình.
Hắn bất thình lình lại chính là Từ Vinh. Khuôn mặt hắn lúc này lại không có nét thay đổi gì so với 200 năm trước. Chỉ khác là hiện tại đang khoác lên mình 1 bộ áo thun, quần tây trang hiện đại. Bên cạnh hắn lúc này đang có 2 nữ nhân xinh đẹp xích lõa nửa người đang phục thị hắn. Vô cùng hưởng lạc.
Chỉ thấy Mạc Kính Đức đi đến trước mặt hắn sau đó cung kính cúi đầu hô:
“Dạ, phụ thân, nhi thần thỉnh an ngài.” Tràng cảnh vô cùng quái dị, rõ ràng Mạc Kính Đức đứng bên cạnh Từ Vinh trông giống như chú cháu nhưng lại hô một tiếng phụ thân.
Chỉ thấy thanh niên lúc này chợt chầm chậm mở ra đôi mắt. Đôi mắt vừa mở như vô cùng huyết tinh hàng lâm, đáng sợ vô cùng. Ánh mắt trực câu quét đến Mạc Kính Đức làm hắn vô cùng sợ hãi. Từ Vinh lạnh nhạt mở miệng:
“Kính Đức, có việc gì sao?”
Mạc Kính Đức, đầu không dám ngẩng lên, nói:
“Dạ vâng phụ thân, đúng là có việc xảy ra, phụ thân giao cho nhi thần quan sát 2 đứa bé trai và gái kia, gần đây đứa bé trai có 1 chút chuyện phát sinh.”
Từ Vinh nghe đến đây mắt liền mở to trợn tròn, khuôn mặt hiện ra dị sắc chưa từng thấy, bật người dậy, có chút hấp tấp mở miệng:
“Thật sao, mau kể ra ngay.”
Mạc Kính Đức liền giật mình. Hắn từ nhỏ đến lớn nhìn sắc mặt phụ thân mình mà lớn lên, chưa bao giờ thấy ông ta lại thất thố như vậy. Hắn nhanh chóng kể ra việc xảy ra những ngày trước ở quán bida. Càng kể hắn càng thấy phụ thân mình biểu hiện ra những biểu cảm quái dị, giống như có chút căng thẳng.
Một lúc sau Tự Vinh nhíu mày nói:
“Ngươi nói tên nhóc kia mới chỉ hiện lộ ra tu vị Thoát Phàm giả?”
Mạc Kính Đức gật đầu: “Vâng, phụ thân”
Tự Vinh trầm ngâm 1 chút liền nói:
“Tìm trong thiên triều chúng ta 2 cái Tố thể đỉnh phong, giá·m s·át 2 ngưòi này mọi lúc báo lại cho ta. Tuyệt đối nhất quyết không được v·a c·hạm với cả 2. Còn về phần Mạc Vũ, thiết lập cho hắn 1 chút tình huống anh hùng cứu mỹ nhân, chèn ép xí nghiệp gia đình cô ta sau đó nói Vũ hắn đứng ra giúp đỡ.”
Mạc Kính Đức nghe đến 2 cái Tố thể đỉnh phong liền giật mình. Chỉ là giá·m s·át 2 cái mao đầu tiểu tử lại phải cần đến Tố thể đỉnh phong? Hắn có chút tò mò liền hỏi:
“Phụ thân, 2 người này cũng chỉ là 2 đứa bé, nếu phụ thân muốn với năng lực thiên triều chúng ta liền có thể âm thầm chộp vào tay thần không biết quỷ không hay m·ất t·ích, tại sao lại phải mất công mất sức như vậy...”
Bất chợt hắn liền nín lặng, trông thấy ánh mắt Tự Vinh nhìn đến hắn tỏa ra sát ý rét lạnh, hắn liền sợ hãi tâm lạnh, quỳ mọp xuống nói:
“Hài nhi đã biết, sẽ nhanh chóng sắp xếp thuộc hạ đi làm việc, phụ thân bớt giận.”
Tự Vinh giọng nói lạnh lẽo:
“Ngươi tốt nhất chỉ cần biết tuân lệnh làm việc, có những việc ngươi không cần phải biết.”
Một lúc sau Mạc Kính Đức đã lui ra ngoài. Tự Vinh cũng gọi 2 cái nữ nhân xích lõa lui ra ngoài. Hắn âm thâm lại vặn 1 cái chốt bên giường ngọc. Lại 1 cái thông đạo mật thất mở ra. Hắn bước từng bước xuống. Bên dưới này lại bốc ra 1 mùi xú uế, ẩm mốc, kinh tởm. Đi xuống dưới sâu liền nhìn thấy 1 cái thiên lão được đúc bằng 1 loại đá màu xám đen tỏa ra năng lượng rất lớn xuất hiện trong tầm mắt.
Trong thiên lao 1 cái lão nhân tóc trắng ốm chỉ còn da bọc xương. Trên đôi tay, chân đều bị khóa thạch lại, nhất là 2 bên xương quai xanh bị 1 loại kim chúc xỏ xuyên qua, vô cùng kinh dị. Nếu không phải khi Từ Vinh xuất hiện, lão nhân liền mở mắt nhìn Từ Vinh với ánh mắt căm phẫn, rét lạnh, người khác đã nghĩ đây là 1 cái xác c·hết khô.
Từ Vinh nhếch miệng cười:
“Sư phụ lão nhân gia ngài vẫn khỏe chứ?”