Chương 43: Nguyễn Quy nỗi giận
tiếng “Hừ” lạnh khẽ vang lên. Lão già chỉ trợn mắt nhìn Tự Vinh không trả lời.
Tự Vinh cười lạnh:
“Sư phụ, ngài hà tất phải chịu khổ như vậy, chỉ cần giao ra phần công pháp vào Hư thần của ‘Thiên ma thực nhật’ ta sẽ thả ngài ra.”
Lão già nghe vậy chợt cười lớn:
“Khặc khặc, đồ nhi, ngươi c·hết tâm đi, ta giao ra, ngươi sẽ buông tha cho ta, nếu không phải ngươi không thể sưu hồn ta, ta có thể sống đến hiện tại.”
Tự Vinh nghe vậy nụ cười trên mặt chợt tắt. Hắc tâm lão ma nói không sai. Hắn nếu cưỡng ép sưu hồn lão. Linh hồn lão sẽ ngay lập tức vỡ vụn. Công pháp hắn muốn cũng không còn.
Tự Vinh khuôn mặt đanh lại 1 lúc sau mở miệng:
“Lão nhân gia, ta mặc dù không có công pháp chính quy nhưng cũng có thể từ từ suy diễn ra công pháp Hư thần, phần quan trọng nhất nếu ta suy diễn không sai chính là cần rất nhiều tâm đầu huyết của hài tử và 1 phần thiên ma chi tâm đúng không? Chính vì vậy nên ngươi mới thu nhận ta làm đồ đệ, ta nói không sai chứ?”
Chỉ thấy lão già khẽ run một cái. Từ Vinh liền khéo léo nhận ra. Khẽ cười lạnh. Một lúc sau thấy lão già không mở miệng, hắn lại mở miệng:
“Lão nhân gia, làm cách nào để biết trong người 1 người có ẩn chứa 1 cái tinh hồn hay không?”
Lão già mắt khẽ đảo, như nghĩ đến 1 chuyện gì đó, cười lạnh:
“Nhà Mạc các ngươi không phải không gì không biết sao? Hỏi ta làm gì? Ta vốn không nghĩ đến tùy tiện thu giữ 1 cái Thiên ma lại là Hoàng tử thất lạc của triều Mạc”
Tự Vinh cười nhạt:
“Sư phụ, ngài chỉ cần sách điều kiện, nếu có thể đáp ứng, ta sẽ không chối từ.”
Lão già đảo mắt, suy tính 1 lúc cười lạnh mở miệng:
“500 đầu tâm đầu huyết hài tử, mang đến cho ta rồi tính tiếp”
Tự Vinh nhíu mày nói:
“Sư phụ, ta lấy đâu ra nhiều tâm đầu huyết như vậy.”
Lão già cười lạnh:
“Không cần che dấu ta, ta biết rõ ngươi có 1 đứa con cũng là Thiên ma, đang âm thầm thu thập tâm đầu huyết giúp ngươi.”
Tự Vinh nhìn chăm chăm vào lão già:
“200 đầu tâm đầu huyết.”
Lão già cười nhạt:
“400 đầu, không hơn, không kém, nếu ta biết ngươi giở trò với 400 đẩu này, cũng đừng nghĩ giao dịch.”
Tự Vinh ánh mắt lạnh lẽo nhìn lão:
“Thành giao, hy vọng đến đó sư phụ không nuốt lời.” Nói xong liền quay đầu bước lên trên.
Lão già nhìn theo bóng lưng Tự Vinh khẽ cười lạnh.
.....
Sài thành,
Nguyễn Quy đang ngồi trên 1 chiếc Mercedes di chuyển trong thành phố. Ngồi bên cạnh hắn chính là Linh Nga.
Linh Nga tròn mắt nói:
“Ngươi cũng không nói ta là nhà ngươi cũng có điều kiện vậy?”
Nguyễn Quy khẽ cười:
“Cũng bình thường thôi, ngươi không cần để ý, hôm nay chúng ta đi xem film rồi đi ăn nhỉ.”
Linh Nga khẽ “Ưm” 1 tiếng. Trên mặt hiện ra rạng mây đỏ.
Nguyễn Quy như mở cờ trong lòng. Cảm giác 18 năm cuộc đời, hiện tại mới gọi là sống ý nghĩa.
Lúc bấy giờ Nguyễn Quy mới nhìn thấy 2 hộp cơm treo ở chỗ để đồ bên cạnh tay lái tài xế. Hắn bèn hỏi chú Lai, chính là tài xế của hắn:
“Chú Lai, 2 phần cơm này chú Lai chưa gửi dì Thái sao?”
Tài xế ôn tồn đáp:
“Thiếu gia, ta đi ngang cầu ông Lãnh, không thấy dì Thái ở đó nên vẫn chưa đưa được.”
Nguyễn Quy trầm tư 1 lúc liền nói:
“Chú Lai, chở ta đến cầu ông Lãnh”.
Sau đó lại quay sang nhìn Linh Nga, khuôn mặt có chút áy náy:
“Chúng ta qua đây 1 chút nhé, tự nhiên lòng ta thấy hơi bất an.”
Linh Nga khẽ mỉm cười, thanh lệ như hoa nhài, tươi tắn như gió xuân:
“Không có việc gì, dì Thái đó là ai? Có thể kể cho ta nghe được không?”
Nguyễn Quy có chút ngơ ngẩn, cười ngây ngô nói:
“Dì Thái là 1 người vô gia cư ở cầu ông Lãnh, dì có nuôi 1 cặp chó vàng. Đôi chân của dì bị dị tật không thể đi lại bình thường, chỉ có thể xin ăn. Bữa đói bữa no. Bình thường ta vẫn thấy dì nhường bữa cơm của mình cho cặp chó vàng. Liền muốn giúp đỡ. Ta giới thiệu dì đến 1 chỗ hỗ trợ người khó khăn ở và làm việc. Nhưng dì ở không quen, lại bị mọi người xa lánh, khinh thường cộng với không nỡ xa cặp chó vàng nên lại quay về lại cầu ông Lãnh, vì vậy ta bèn giúp đỡ dì mỗi ngày 2 phần ăn, 1 bộ chiếu mền gối, đang tìm kiếm 1 chỗ tốt hơn cho dì.”
Linh Nga nghe vậy chợt ngơ ngác nhìn Nguyễn Quy, sau đó khẽ mỉm cười nói:
“Không nghĩ đến ngươi lại trạch tâm nhân hậu như vậy.”
Nguyễn Quy gãi đầu cười nói:
“Ta cũng không phải thánh mẫu, người vô gia cư rất nhiều cũng chỉ là hảo tâm giúp đỡ 1 người mà thôi.”
Linh Nga mỉm cười:
“Người hảo tâm tự sẽ có hảo báo”
Rất nhanh xe đã đến bên cầu ông Lãnh, Nguyễn Quy xuống xe, đưa mắt nhìn quanh cũng không thấy dì Thái ở đâu, bèn đi lên trên cầu, nhìn thấy 1 lão thái đang ngồi chỗ dì Thái vẫn thường ngồi bèn đưa 1 hộp cơm cho lão dò hỏi:
“Ông lão, có nhìn thấy dì Thái vẫn hay ngồi ở đây không?”
Ông lão nhìn thấy hộp cơm liền vui vẻ, nghe Nguyễn Quy hỏi liền giật mình, trong ánh mắt có 1 chút trốn tránh trả lời:
“Không...không thấy.”
Nguyễn Quy nhìn thấy ông lão trả lời liền tinh ý nhận ra có chút vấn đề. Liền đi hỏi những người khác xung quanh, nhưng mọi người ở đây đều lắc đầu nói không biết.
Nhìn thấy ánh mắt mọi người đều như đang trốn tránh gì đó, mắt Nguyễn Quy nhíu lại. Linh Nga ở 1 bên giác quan mẫn cảm liền nói nhỏ vào tai hắn:
“Bọn họ đang che dấu điều gì đó”
Nguyễn Quy gật đầu đồng ý. Bất chợt, hắn ngửi thấy 1 mùi huyết tinh thoang thoảng xung quanh.
Những ngày này hắn đã nhận ra cơ thể hắn có chút thay đổi bất thường, nhanh, mạnh hơn rất nhiều. Thị giác, khứu giác và thính giác cũng có điểm tăng trưởng hơn bình thường. Cũng đã biết nguyên nhân là do quyển sách ‘Quy nguyên hấp khí công’ kia.
Hắn lần theo mùi huyết tinh, nhanh chóng di chuyển xuống chân cầu, vào 1 con hẻm nhỏ. Lúc này, cảnh tượng đập vào mắt làm hắn biến sắc. Linh Nga ở bên cạnh cũng che miệng, kinh hô sợ hãi.
Hắn nhìn thấy 2 con chó vàng của dì Thái lúc này đang trên mặt đất. Cả 2 đều bị vật sắt nhọn gì đó đâm nhiều nhát. 1 con đã hoàn toàn bất động, con còn lại thì cũng đã thoi thóp. Mắt Nguyễn Quy trợn trắng.
Hắn nhanh chóng đi đến kiểm tra, nhìn thấy con chó vàng đã tắt thở liền lắc đầu. Con còn lại, hắn cảm giác cũng không sống được thêm mấy phút.
Giống như 1 loại bản năng, hắn khẽ đặt tay lên mình con chó vàng. Khẽ vận khí. 1 luồng nhiệt khí từ tay hắn nhanh chóng truyền vào cơ thể của chó vàng. Mắt thường liền thấy chó vàng đang trong tình trạng hấp hối, v·ết t·hương liền ngừng chảy máu, ánh mắt đang tan rã bỗng nhiên có thần thái trở lại.
2 phút sau, trong ánh mắt ngỡ ngàng của Linh Nga, chó vàng liền ngồi dậy, quẩy đuôi mừng rỡ với Nguyễn Quy. Sau đó đi bên cạnh cọ đầu vào đồng bạn như muốn kêu nó tỉnh dậy.
Nguyễn Quy lúc này khuôn mặt chợt lạnh. Linh Nga nhìn cũng liền giật mình. Bởi trong mùi huyết tinh, hắn liền ngửi được ngoài máu của 2 con chó, còn pha lẫn máu của 1 người khác. Tình cảnh 2 con chó như thế này. Không cần nghĩ cũng biết máu của người ở đây là ai.
Nhìn thấy ánh mắt của Nguyễn Quy phát hàn, tản ra sát khí kh·iếp người. Linh Nga liền níu tay hắn, khuôn mặt lo lắng:
“Quy, giữ bình tĩnh.”
Nguyễn Quy cố gắng giữ bản thân tỉnh táo. Hắn nhìn Linh Nga, khuôn mặt giãn ra, vỗ nhẹ bàn tay nàng khẽ nói:
“Ta không sao, chúng ta trở về thôi, ta cần kiểm tra lại 1 số thứ.”
Vừa bước lại vào trong xe. Nguyễn Quy nhìn tài xế nói:
“Chú Lai, nhờ chú tra giúp ta toàn bộ CCTV ở khu vực này trong 2 tiếng đổ lại. Ta cần kiểm tra ngay lập tức.”