Chương 45: IQ không bình thường
Nguyễn Quy lúc này đang ở bên cạnh chiếc xe cont. Hắn đi vào bên trong cont quan sát. Liền ngửi được 1 mùi huyết tinh quen thuộc. Thầm nghĩ không sai. Trên xe này chính là những người b·ắt c·óc dì Thái.
Hắn đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó lại nhìn xuống sàn xe, mắt liền lấp lóe. Sau một lúc liền đi ra bên ngoài.
Đỗ Ngọc Phú đi đến:
“Đã kiểm tra thông tin người hỏi mua chiếc xe, đó là 1 số điện thoại rác, không xác định được người mua, hiện tại gọi đến số sim đó cũng báo không thể liên lạc. Trên chiếc cont này cũng không để lại bất kỳ dấu vân tay nào”
Nguyễn Quy dường như cũng lường trước chuyện này. Hắn gõ tay lên đầu quay lại nói:
“Manh mối đứt đoạn sao? Chưa đâu, chúng ta vẫn có thể tìm ra người.”
Đỗ Ngọc Phú:
“Ý cậu là gì?”
Nguyễn Quy: “Xung quanh đây hoang vắng, bọn chúng không có lý nào lại bỏ xe đi bộ, ở đây chỉ có 1 đường ra, kiểm tra từ 7h30 đến 8h30, trên khúc đường ra có CCTV tất cả loại xe SUV xuất hiện.”
Trần Xuân Đức khuôn mặt ngạc nhiên:
“Tại sao?”
Nguyễn Quy: “Thời gian xe cont di chuyển đến đây chính là 15 phút ứng đến đây chính là khoảng 7h30”
Sau đó lại chỉ vào trong cont. Lạnh nhạt:
“Mặc dù trong cont không còn gì, nhưng bên trong vẫn còn 1 dấu vết cực kỳ quan trọng.”
Đỗ Ngọc Phú: “Dấu vết gì?”
Nguyễn Quy: “Đó là vệt bánh xe, trong cont này vốn chứa 1 chiếc xe khác. Nhìn vào vệt bánh còn chứa cát và ít tạp chất cho thấy đây không phải là 1 chiếc xe mới, mà là 1 chiếc xe đã từng di chuyển. Bọn chúng chính là dùng chiếc xe này để di chuyển”
Trần Xuân Đức: “Tại sao lại biết đó là 1 chiếc SUV?”
Nguyễn Quy dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc xem ông ta:
“Dấu vết để lại có thể đo được chiều rộng trục bánh xe, ta kiểm tra chính là trên 1,7m, mời 1 chuyên gia đến xem, vân bánh ở 2 bên giống nhau, cho thấy chưa thay bánh xe, khả năng cao là bánh zin, có thể dựa trên vân bánh để biết được đó là chiếc xe nào.”
2 người Đỗ Ngọc Phú liền giật mình, kinh thán. Nhìn chăm chăm Nguyễn Quy. Đứa trẻ này thông minh bất thường. Mặc dù các chi tiết này trước sau gì cũng phát hiện ra nhưng cũng rất mất thời gian, đợi chuyên gia nhìn ra có lẽ t·ội p·hạm đã cao chạy xa bay. Sau đó liền phân phối người đi kiểm tra.
15 phút sau Đỗ Ngọc Phú đi đến thông tin:
“Đã kiểm tra được, trong cont này khả năng chính là chứa 1 chiếc Fortuner. Trong khung giờ 7h30 đến 8h30 tối chỉ có 1 chiếc Fortuner màu đen ra vào con đường này.”
Nguyễn Quy gật đầu. Sau đó hỏi:
“Hướng chiếc xe di chuyển là đi đâu?”
Đỗ Ngọc Phú lúc này mới cảm thấy có điểm lạ nói:
“Hướng chiếc xe này di chuyển lại là vào trong nội thành.”
Hắn lúc này cảm thấy vô cùng khó hiểu, tại sao lại mất công đổi xe rồi lại vào trở lại nội thành, đây rốt cuộc là sao. Di chuyển ra ngoài thoát đi, không phải là tốt hơn sao. Chẳng lẻ căn cứ bọn chúng là trong nội thành. Chỉ là đánh lạc hướng.
Nguyễn Quy cũng nhíu mày. Sau đó quay lại hỏi:
“Có kiểm tra được tuyến đường xe này đi qua không?”
Trần Xuân Đức lắc đầu:
“Chiếc xe này rất ranh ma, tuyến đường nó đi có thể né được camera quan sát, còn 1 việc, chiếc xe này sử dụng biển số là số giả.”
Nguyễn Quy giật mình, không nghĩ đến đối phương lại tinh vi đến mức này. Đỗ Ngọc Phú lại nói tiếp:
“Đã phong tỏa tìm kiếm chiếc xe Fortuner này trong nội thành, nhưng nó giống như mọc cánh bay, không hề có tung tích.”
2 người lúc này đã hiểu rõ đây là 1 vụ việc không hề bình thường, có thể biến thành t·rọng á·n. Việt Nam thời điểm này do chính sách thuế và đường sá cấm cản, cũng không có nhiều xe oto lưu thông, rất khó che dấu.
Nguyễn Quy lúc này tư duy suy nghĩ liên tục, mắt nhíu chặt. Linh Nga ở 1 bên thấy hắn căng thẳng như vậy liền lo lắng, nhẹ nắm lấy tay hắn an ủi.
Nguyễn Quy ngơ ngác quay lại nhìn khuôn mặt Linh Nga, nhìn thấy vẻ quan tâm của nàng khẽ mỉm cười. Hắn lấy lại bình tĩnh. Thở sâu 1 hơi. Thầm nghĩ, các ngươi chính là muốn thách thức ta.
Lúc này trong đầu Nguyễn Quy liền nhảy số liên tục. Như biến vào 1 trạng thái khác. Hắn thầm nói:
“Nếu ta là t·ội p·hạm, ta đổi xe lại di chuyển vào thành phố để làm gì?”
2 người cảnh sát, Linh Nga và chú Lai nhìn thấy Nguyễn Quy lúc này liền giật mình, hắn lúc này mang lại cho người ta 1 cảm giác đáng sợ, rất là phi nhân loại.
Nguyễn Quy liên tục lẩm bẩm:
“Ta đổi xe lại di chuyển vào thành phố là để che dấu 1 mục đích khác, đó là gì. Ta cố tình để lộ dấu vết xe trong cont là 1 chiếc Fortuner. Che dấu phương tiện cuối cùng ta muốn di chuyển chính là 1 chiếc xe khác, không phải Fortuner. Từ ban đầu đã đi xe cont để mọi người không còn hướng chú ý vào xe cont. Quên mất xe cont mới thực là mục tiêu. Đến cuối cùng chọn di chuyển lại chính là 1 chiếc xe cont khác. Chính là để sau 23h liền có thể đơn giản đi ra bên ngoài thành phố mà không b·ị b·ắt vi phạm lệnh cấm tải. Cũng là để chở được 1 số lượng người không hề ít 1 lần”
2 người Đỗ Ngọc Phú ở bên cạnh nghe liền choáng. Kế đổi xe trong xe, rồi lại lần nữa xe đổi xe. Thực chất có thể như vậy sao. Nhưng ngẫm lại liền cảm thấy có 1 chút có khả năng. Có thể giải thích được tại sao lại không thấy chiếc xe Fortuner ở trong nội thành. Vì nơi nó đến lại là 1 chiếc xe khác gần đó. Càng nghĩ lại càng cảm thấy vô cùng có lý. 2 người nhìn Nguyễn Quy mắt trợn trắng, sao có thể tư duy ra như vậy?
Đừng nói đến 2 người này, 1 thế trước Trần Duy nhìn thấy trạng thái này của Nguyễn Quy hắn tim còn nhảy mạnh.
Nguyễn Quy nhanh chóng thoát ra khỏi trạng thái kia. Hắn quay đầu nói với 2 người Đỗ Ngọc Phú:
“Kiểm tra toàn bộ các nơi có thể chứa xe cont trên khúc đường không có camera giá·m s·át. Đoạn đường này thưa dân cư, nơi có thể chứa cont chắc chắn cũng không nhiều. Hiện tại mới chỉ là 22h, bọn chúng rất có thể vẫn chưa ra khỏi thành phố.”
2 người Đỗ Ngọc Phú giật mình. Nhanh chóng liền phái người đi tìm kiếm.
Nửa tiếng sau. Đỗ Ngọc Phú liền nhận được 1 cuộc điện thoại. Hắn nghe điện, sau đó tắt máy nhìn về phía Nguyễn Quy như nhìn 1 con quái vật. Mở miệng nói:
“Đã tìm ra chiếc xe Fortuner, đúng là bên cạnh xe có 1 chiếc xe cont khác. Ngoài ra còn có nhiều chiếc xe nhỏ hiềm nghi bên cạnh. Nhưng xảy ra 1 vấn đề.”
Nguyễn Quy giật mình hỏi:
“Tội phạm chống cự, khống chế con tin?"
2 người cảnh sát lúc này đã vô cùng thán phục nói:
“Không sai, 1 viên cảnh sát đến muốn kiểm tra liền bị bọn chúng bắn b·ị t·hương bằng súng ngắn, may mà vẫn kịp thoát thân, bọn chúng lúc này đang khống chế con tin, muốn cảnh sát thoát đi?”
Nguyễn Quy lạnh nhạt:
“Có phải trên xe hiện có rất nhiều con tin.”
Đỗ Ngọc Phú lúc này đã chịu phục liền gật đầu: “Trên xe có đến mấy đứa hài tử.”
Nguyễn Quy liền biết gây ra động tĩnh như vậy rất có thể đây không phải chỉ là để b·ắt c·óc 1 người. Ban nãy ở trên xe cont, hắn còn ngửi được 2 mùi huyết tinh khác. Suy đoán liền không sai. Hiện tại còn dính liếu đến nhiều hài tử. Đã vô cùng nghiêm trọng. Làm không tốt chính là đại án nhân mạng kinh khủng.
Không thể đứng yên ngồi xem liền nói với Đỗ Ngọc Phú:
“Dẫn ta đến nơi đó.” Lại quay đầu nhìn Linh Nga:
“Nga về nhà đi, chuyện này mình ta có thể lo được.”
Linh Nga liền lo lắng lắc đầu nói:
“Không muốn, ta muốn đi với ngươi.”
Nguyễn Quy ánh mắt phát lạnh nói:
“Trở về đi, nếu ngươi không trở về, ta sẽ cạch mặt với ngươi.”
Linh Nga nghe vậy liền mím môi. Nước mắt đã dâng đến khóe mắt.
Nguyễn Quy thấy vậy liền không đành lòng xoa đầu nàng mỉm cười, nắm nhẹ lấy tay nàng an ủi:
“Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không sao. Ta ghét nhất là con gái ủy mị”
Linh Nga nhìn vào ánh mắt tự tin của hắn như được tiếp thêm động lực, liền lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu thâm tình nhìn Nguyễn Quy nói:
“Được rồi, ta sẽ nghe lời ngươi.”
Nguyễn Quy ngay lập tức nhờ chú Lai chở Linh Nga trở về. Trước lúc lên xe, nàng như không bỏ được lo lắng lại nhanh chóng quay người lại ôm trầm lấy hắn, nhẹ giọng nói:
“Ngươi nhất định phải trở về đấy nhé.”
Cái ôm này làm Nguyễn Quy ngỡ ngàng, nó giống như đã xác định được quan hệ của 2 người. Hắn nhẹ nhàng vỗ lấy tấm lưng của nàng. Tim đập rộn ràng ấm áp, cười nhẹ đáp:
“Tin tưởng ta.” Sau đó trong ánh mắt không bỏ, liền đẩy nàng lên xe.
Linh Nga vừa đi khuất. Khuôn mặt Nguyễn Quy liền trở nên lạnh, trên mắt có sát khí bức người. 2 người Đỗ Ngọc Phú ở bên cạnh liền cảm thấy có chút nổi da gà, lạnh run.
Trần Xuân Đức e dè nói:
“Không được, cậu không thể đến nơi đó, cậu có 1 chút mệnh hệ gì, 2 người chúng tôi sẽ bị lột lon mất. Chuyện này đã có q·uân đ·ội can thiệp, không cần cậu phải có mặt”
Nguyễn Quy chợt lạnh:
“Hừ, nếu 2 anh không dẫn ta đến, ta đảm bảo chỉ cần 2 tuần để 2 người có thể về vườn.”
2 người nghe vậy liền rén. Biết được chuyện này thực sự Nguyễn Quy là có thể làm được. Không chịu được dư uy của Nguyễn Quy. Một lúc sau liền mang Nguyễn Quy đến hiện trường.
Ghi chú: Tất cả nhân vật, sự kiện trong truyện đều là hư cấu không có thật nhé mọi người. Tác mấy ngày trước b·ị đ·au răng khôn nên không ra chương được, mong mọi người thông cảm.