Chương 46: Kinh thán toàn trường
Huyện Bình Chánh, Sài thành
Xe của Đỗ Ngọc Phú chỉ mất vài phút di chuyển đến nơi.
Trần Xuân Đức ở trên xe khuôn mặt lo lắng căn dặn Nguyễn Quy:
“Tiểu tổ tông, cậu chỉ cần ở ngoài quan sát, mọi chuyện đã có q·uân đ·ội giải quyết.”
Đỗ Ngọc Phú khuôn mặt căng cứng:
“Sự kiện lần này rất lớn, đã huy động đến lữ đoàn 429, sử dụng tiểu đoàn đặc công đặc biệt.”
Nguyễn Quy mắt híp lại, chi đặc công này, hắn là có nghe qua, vô cùng nhanh nhẹn, mạnh mẽ.
3 ngưòi bước xuống xe liền cảm giác được hiện trường có chút hỗn loạn. Đây là 1 bãi xe lớn. Hiện tại vẫn chưa khống chế được t·ội p·hạm. Không gian bên ngoài bãi xe rõ ràng đã bị phong tỏa.
Bên ngoài bãi xe lúc này đã dựng lều tác chiến. 2 người Đỗ Ngọc Phú xuất trình thẻ cảnh sát, hắn cùng với 2 người Đỗ Ngọc Phú nhanh chóng đi vào bên trong.
Bên trong lều lúc này 1 người đàn ông trung niên mang trang phục quân ngũ đã ngoài 50 lúc này đang chỉ đạo hơn 10 người lính. Nhìn quân hàm có thể nhận ra đây là 1 thượng tá. Không khí trong phòng lúc này có chút u ám, dường như xảy ra chuyện không tốt.
3 người đi vào liền hành lễ q·uân đ·ội:
“Chào thượng tá.”
Nhìn thấy 3 người Đỗ Ngọc Phú đi vào ngưòi đàn ông trung niên liền nhận ra:
“Ngọc Phú đấy à, vụ việc lần này ta nghe nói là do tổ đội các ngươi tìm ra.”
Đỗ Ngọc Phú khuôn mặt trịnh trọng chỉ vào Nguyễn Quy đáp:
“Thượng tá, sự việc lần này góp công suy luận lớn nhất chính là cậu Nguyễn Quy đây, đội chúng tôi chỉ góp 1 phần nhỏ.”
Nói rồi liền giới thiệu người với Nguyễn Quy:
“Quy thiếu, đây là Thượng Tá Lê Hiền, là chỉ huy của lữ đoàn 429, sự việc lần này ông ấy sẽ đứng ra tác chiến.”
Thượng tá nhìn thấy Nguyễn Quy liền giật mình, trẻ như vậy. Sau đó Đỗ Ngọc Phú đi đến nói nhỏ vào tai ông. Làm ông càng thêm ngạc nhiên. Không thể lãnh đạm với Nguyễn Quy liền gật đầu:
“Tuổi trẻ tài cao. Nhà họ Nguyễn sinh ra 1 đứa trẻ tốt”
Nguyễn Quy sau khi hành lễ q·uân đ·ội liền hỏi:
“Tình hình hiện tại như thế nào vậy thưa Thượng tá?”
Thượng tá khuôn mặt trầm lắng khó coi đáp:
“Tình hình rất không tốt, đã đột kích 1 lần và thất bại, Bọn chúng sử dụng là cont đã qua cải tạo, có thể mở ra từ bên trong, có thể bắn súng từ bên trong ra bên ngoài. Đặc công cũng không dám mạnh mẽ bắn phá cont sợ làm b·ị t·hương con tin ở bên trong. Khi đặc công đến gần bọn c·ướp đã g·iết c·hết 2 con tin, 1 người lớn và 1 trẻ nhỏ. Trước mắt chỉ có thể tạm thời ngưng đột kích để bảo vệ con tin”
3 người Nguyễn Quy nghe vậy liền giật mình, khuôn mặt tái. Ban đầu chỉ nghĩ là khống chế 2 tên b·ắt c·óc người. Không nghĩ đến đã dây nên án mạng. Bọn c·ướp này không nghĩ đến lại là thành phần quá khích như vậy.
Lúc bấy giờ 1 tiếng súng vang lớn. Làm cả doanh trại giật mình. Mọi người sợ hãi xông ra bên ngoài nhìn vào hiện trường bên trong.
Lúc này 1 t·ên c·ướp trùm kín mặt mang theo 1 con tin đi ra ngoài la lớn:
“1 giờ đồng hồ sau, mang theo đồ ăn, thức uống, trao đổi 1 con tin, nếu không mang kịp giờ cứ mỗi 10 phút sẽ b·ắn c·hết 1 người.”
Quân đội nhìn thấy thái độ hống hách của t·ên c·ướp liền vô cùng tức giận. Không dám xông lên, 2 nhân mạng còn đang phơi thây ở bên ngoài chỉ có thể căm tức nhìn t·ên c·ướp quay trở lại trên cont.
Nguyễn Quy nhìn t·ên c·ướp, trong lòng cảm thấy có chút vấn đề. Hiện tại mới trôi qua bao nhiêu giờ. Hiện tại mới chỉ 22h30. Bọn c·ướp có cần thiết thực phẩm sớm đến vậy không. Lúc này bị bao vây vẫn còn lòng dạ ăn uống?
Hắn lại quay đầu nhìn 2 cái xác bên cạnh cont. Vô cùng tức giận. Bắt cóc còn g·iết người, nhất là đứa bé trai kia có tội tình gì. Bọn này đáng c·hết vô cùng. Còn 1 điều may mắn là n·gười c·hết không phải là dì Thái.
Nguyễn Quy nhìn chăm chăm vào 2 cái xác. Thị giác của hắn lúc này không giống như bình thường. Có thể nhìn rõ từng chi tiết ở rất xa 500m không thành vấn đề.
Chợt hắn nhìn thấy 1 điều bất khả tư nghị. Trong đầu lóe ra 1 ý nghĩ, khóe miệng khẽ cong lên. Thì ra ý đồ của bọn c·ướp này là như vậy. Hắn ngẫm nghĩ liền quay lại lều tác chiến.
Nhìn thấy không gian trong phòng có đè nặng. Hắn liền phóng ra 1 lời nói làm cả phòng giật mình:
“Thượng tá, 2 cái xác người nằm ở kia, người lớn vẫn chưa c·hết, chính xác hơn là đang giả c·hết, khả năng lớn có thể là đồng bọn bọn c·ướp.”
Thượng tá nghe vậy liền giật mình:
“Cậu là làm sao biết được?”
Nguyễn Quy mặt không đổi sắc đáp:
“Có thể dùng ống nhòm kiểm tra, vết đạn bắn lỗ đạn nằm ở phần thịt mềm ở cẳng tay, v·ết m·áu trên ngực rõ ràng là do bôi máu lên, chỗ phần vai có cộm lên khả năng là do buộc caro cầm máu ở bên trong. Nếu tập trung quan sát lâu lâu sẽ có rung động cơ thể nhẹ, là do đau.”
Cả lều trại nghe vậy liền giật mình. Nếu lời nói Nguyễn Quy là chính xác thì ngưòi nằm kia chắc chắn là đồng bọn của các t·ên c·ướp. Nếu ngươi là c·ướp bắn 1 người còn buộc caro cầm máu cho đối phương sao? Súng bắn vào tay bình thường là không c·hết nhưng mất nhiều máu chính là có thể c·hết. Nên để 1 người bị súng bắn vào tay có thể sống, chỉ có thể buộc caro cầm máu.
Thượng tá ngờ vực hỏi:
“Chắc chắn sao, ở xa như vậy cậu là làm cách nào thấy được?”
Nguyễn Quy thản nhiên:
“Thượng Tá có thể cho người kiểm tra.”
Thượng tá nhìn Nguyễn Quy chằm chằm sau đó lại nghĩ đến manh mối lần này là do Nguyễn Quy cung cấp, chần chờ giây lát liền phái người đi kiểm tra.
15 phút sau liền có người đi vào bên trong thông báo:
“Thưa thượng tá, đã kiểm tra chính xác là 1 người giả c·hết.”
Mọi người nghe vậy khẽ hút 1 ngụm khí nhìn về phía Nguyễn Quy. Trong ánh mắt có chút thán phục. Thử nghĩ xem nếu đội đặc công đột kích, 1 cái xác c·hết tự động bật dậy t·ấn c·ông từ phía sau, hậu quả là như thế nào.
Nguyễn Quy lại tiếp tục nói:
“Người này giả c·hết, khả năng cao không phải để đánh lén.”
Thượng tá nhìn hắn, ấn tượng lúc này đã tăng lên nhiều hỏi:
“Tại sao lại nghĩ vậy?”
Nguyễn Quy: “Bọn họ cấp thiết muốn nhận lương thực gấp như vậy. Ta nghĩ lương thực không phải mục đích chính của chúng.”
Thượng tá nghe, cảm thấy có lý, lại tiếp tục hỏi:
“Ngươi nghĩ mục đích chính của bọn chúng là gì?”
Nguyễn Quy khuôn mặt phát lạnh:
“Chính là muốn t·ẩu t·hoát.”
Cả căn phòng giật mình. Thượng tá truy vấn:
“Tại sao suy nghĩ như vậy. Giữa vòng vây chúng ta, chúng muốn t·ẩu t·hoát bằng cách nào.”
Nguyễn Quy lạnh nhạt nói:
“Đương nhiên dưới hình dạng t·ội p·hạm, chúng chạy không khỏi tầm mắt chúng ta, nhưng nếu chúng giả dạng thành con tin và n·ạn n·hân thì sao, khi nãy chúng nói trao lương thực, liền thả 1 con tin. Con tin mà bọn chúng nói thả rất có thể chính là bọn hắn giả trang, sau đó thừa cơ chúng ta tập trung vào t·ội p·hạm còn tại tìm cách chạy thoát."
Cả phòng bỗng trở nên lạnh. Càng ngẫm nghĩ xâu chuỗi, lại thấy có lý. Giả làm n·ạn n·hân chỉ cần cắt bỏ băng caro, trong bệnh viện nói mình b·ị b·ắn mất máu, sợ hãi, ngất xỉu chẳng phải có thể trốn qua sao. Thượng tá nhìn Nguyễn Quy mắt có chút sáng. Nhân tài, đích thị là nhân tài.
Sau đó dựa trên lời Nguyễn Quy nói, trong phòng quyết định sẽ tương kế tựu kế dụ bọn c·ướp vào tròng nếu sự việc trên xảy ra.
Nguyễn Quy lúc này vẫn còn trầm tư suy nghĩ. Nếu bọn c·ướp 1 người giả c·hết, 1 người giả làm con tin. Vậy ai sẽ khống chế con tin phía sau. Không có c·ướp khống chế, con tin chả lẻ không biết chạy. Chẳng lẻ bọn c·ướp còn 1 người ở lại chấp nhận hy sinh. Hay là bọn chúng có thủ đoạn gì khác.
Ngay lúc này bỗng có 1 tiếng động lớn bên trong bãi xe. Mọi người giật mình liền nhìn ra ngoài.
Nguyễn Quy nhìn thấy lúc này ra bỗng có 1 hài tử đang chạy từ bên trong cont ra ngoài. Đang chạy giữa đường, hắn liền cảm giác được 1 tia nguy hiểm, mắt trợn trắng. Ngay lập tức 1 t·iếng n·ổ lớn vang lên.
"Uỳnh...."