Chương 47: Nguyễn Quy lên sàn
Nhìn thấy đứa trẻ bị nổ tan xác máu thịt văng lẫn lộn, dư chấn làm những đặc công đang vây xung quanh cũng bị văng ra xa, có người bị b·ốc c·háy, người b·ị t·hương.
Thượng tá lúc này vô cùng tức giận hô lớn:
“Cảnh giới, đề phòng quân địch t·ấn c·ông”
Quân đội đang loạn nghe thấy tiếng liền ngay lập tức bày binh bố trận, sẵn sàng đón địch.
Nhưng sau khi bụi mù tản ra, chỉ thấy có 2 tên t·ội p·hạm lúc này đang đứng phía sau chỉa súng vào con tin bên trong cont, điệu bộ rất tùy hứng. Con tin lúc này có người khóc thét, có người la hoảng, có người đã ngất lịm vì sợ. 1 tên t·ội p·hạm liền la lớn:
“Câm miệng còn la lớn là ta bắn”.
Các con tin đang khóc, la lớn nghe đến đây vội nín lại, chỉ còn tiếng thút thít nỉ non.
Lúc này t·ên c·ướp mới hét lớn với bên ngoài, thái độ vô cùng hống hách:
“Đây là bọn ta cảnh cáo, các ngươi nếu còn dám vọng động, tối hôm nay cả khu đất này sẽ trở thành bình địa”
Nói rồi sau đó liền đóng cửa cont lại.
Nguyễn Quy lúc này ánh mắt sung huyết. Một đứa trẻ còn sống sờ sờ liền nổ tan xác trước mặt hắn. Hắn âm thầm thề, nhất định sẽ cho bọn khốn này c·hết không yên lành.
Một lúc sau trong doanh, thượng tá lên tiếng:
“Ban nãy có ai nhìn rõ bên trong cont có bao nhiêu người không?”
Không gian im ắng, có lẽ vì mọi người có chút hoảng loạn nên không để ý thấy. Nguyễn Quy lúc này mới lên tiếng:
“Tổng cộng có 9 người, 2 tên t·ội p·hạm, 1 người lớn không rõ mặt mũi, 6 trẻ em, 3 nam, 3 nữ.”
“Hửm”. Thượng tá khẽ liếc Nguyễn Quy. Bản thân cũng liền hồi tưởng lại liền biết Nguyễn Quy nói không sai. Thanh niên này ánh mắt rất độc.
Thượng tá lại tiếp tục nói, khuôn mặt nghiêm trọng:
“Hiện tại phát hiện đối tượng phạm tội có bom không rõ xác định. Mọi người nghĩ sao về trường hợp này.”
Mọi người trong phòng tiếp tục trầm lắng. Bom, thứ này sát thương kinh khủng, chỉ cần tác chiến không cẩn thận, hạ tràng sẽ rất thê thảm.
Nguyễn Quy lúc này mới lên tiếng:
“Ta nghĩ rằng, bọn chúng không có nhiều bom.”
Thượng tá ngờ vực hỏi: “Tại sao?”
Nguyễn Quy trầm mặt:
“Căn cứ vào dư chấn nổ khi nãy, số lượng TNT chỉ khoảng dưới 100g. Chỉ ngang ngửa 2 quả lựu đạn”
Mọi người trong doanh đều gật đầu. Không nghĩ đến Nguyễn Quy cũng có am hiểu về bom đạn.
Nguyễn Quy tiếp tục nói:
“Nếu bọn chúng có nhiều TNT, cho nổ số lượng TNT nhiều hơn tiêu diệt bớt quân lực bên ta không phải sẽ tốt hơn sao, hay để dành đánh du kích chẳng phải hiệu quả sẽ tốt hơn? Thái độ của t·ên c·ướp chính là đe dọa chúng ta, bọn chúng có rất nhiều bom. Ta nghĩ rằng về cơ bản bọn chúng chỉ muốn thị uy với chúng ta, và làm cho con tin sợ hãi không dám b·ạo đ·ộng mà thôi. Có thể bọn chúng chỉ còn số lượng không nhiều, khoảng vài trăm gram TNT”
Thượng tá nhíu mày:
“Ngươi nói rất có lý, nhưng vẫn chưa đủ sức thuyết phục.”
Nguyễn Quy không đáp, hắn 1 phần cho ra đáp án như vậy là vì khi nãy hắn nhìn thấy bên trong có 2 đứa bé bị buộc thuốc nổ trên người. Những người còn lại cơ thể không có nổi cộm đồ vật.
Một lúc sau, kế hoạch tác chiến đã được Thượng tá thống nhất. Quyết định sử dụng sniper b·ắn h·ạ toàn bộ đối tượng khả nghi khi trao đổi thực phẩm và sau đó bắt giữ tên nằm trên mặt đất. Xong xuôi sẽ tìm và khống chế thuốc nổ sau.
Nguyễn Quy nghe kế hoạch có chút trầm ngâm. Kế hoạch về cơ bản không sai. Nhưng hắn luôn cảm thấy có điều không ổn. Thứ nhất b·ắn c·hết đối tượng tình nghi cũng có thể là b·ắn c·hết con tin vô tội.
Thứ hai 2 đứa bé mang thuốc nổ kia, đây là thuốc nổ dạng bom có kíp nổ. Chưa tìm ra ai giữ kíp nổ, rất có thể sinh chuyện. Làm không cẩn thẩn toàn bộ con tin đều tan xác.
Thứ ba, hắn luôn cảm thấy 2 tên t·ội p·hạm phía trong cont kia có chút gì đó không đúng.
Thứ tư là dì Thái ở đâu, tại sao hắn lại không thấy dì Thái ở trong cont?
Đang trầm ngâm lúc này hắn mới nghe 2 người đặc công nói chuyện với nhau:
“Lần này đi đưa thực phẩm chính là trung úy Nguyễn Văn Sâm.”
Người kia thở dài đáp:
“Ta cũng nghe nói, lãnh nhiệm vụ này chính vô cùng nguy hiểm, khả năng tệ nhất có thể là có đi không về. Ta nghe nói anh ấy đã đi gọi điện cho gia đình. Ta nghe nói con gái của anh ấy mới chỉ 12 tháng tuổi”
Nguyễn Quy nghe chăm chú, suy nghĩ bâng quơ, không biết là đang nghĩ gì.
Một lúc sau, 1 phát súng vang lên từ trong cont. Một tiếng hét bên trong cont vang dội:
“Đến giờ trao đổi thực phẩm lấy con tin.”
Sau đó cont mở ra.
1 t·ên c·ướp mang theo 1 con tin người thanh niên áp sát bước ra ngoài. Bên trong cont lúc này 1 t·ên c·ướp chĩa súng vào toàn bộ con tin còn lại.
Lúc này trong doanh, thượng tá khuôn mặt trầm như nước ra mệnh lệnh vào trong micro:
“Trung úy vào vị trí.”
Lúc này 1 thanh niên đeo khẩu trang, mang áo sơ mi trắng, quần tây mang theo 1 bọc lương thực, thực phẩm bước đi lên.
Thượng tá nhìn thấy thanh niên xuất hiện liền nhíu mày. Có người cũng giật mình nói:
“Kia là trung úy Nguyễn Văn Sâm sao, tại sao nhìn lại có cảm giác không giống.”
Thượng tâ khuôn mặt tức giận nói:
“Không phải là anh ta.”
Sau đó lại nói vào trong micro bộ đàm:
“Mau chóng lùi lại, cậu có biết mình đang làm gì không?”
Người thanh niên áo trắng đang bước lên không ai khác, chính là Nguyễn Quy. Nguyễn Quy nói nhỏ vào trong micro ở cổ áo:
“Thượng tá, vụ việc này xin hãy để ta lên, mọi trách nhiệm ta xin gánh chịu hết.”
Thượng tá tức giận nói:
“Làm càn, nơi đây là chiến trường, không phải là nơi 1 tên nhóc như cậu đến đùa giỡn.”
2 người Đỗ Ngọc Phú lúc này cũng đã nhận ra người áo trắng là ai, khuôn mặt lúc này cắt không còn hột máu. Tiểu tổ tông này sao lại ở kia rồi.
Lúc bấy giờ đi đến gần, Nguyễn Quy nhìn thẳng vào 2 tên t·ội p·hạm đang khống chế n·ạn n·hân càng nhìn càng thấy có vấn để. Vì hắn thấy được trong ánh mắt 2 người này ánh lên vẻ sợ hãi. Cẩn thận nhìn kỹ liền thấy đôi tay 2 người t·ội p·hạm lúc này có chút run rẩy.
Đây là những kẻ g·iết người không ghê tay? Đôi mắt của kẻ t·ội p·hạm phía sau kia sao lại quen đến như vậy. Đây là? Khẩu súng kia hình như? Sau đó lại nhìn đến người bị khống chế phía trước kia. 1 tay của người này sao lại rút vào trong túi áo khoác, rất không tự nhiên? Tên con tin bị khống chế này rõ ràng là t·ội p·hạm.
Lúc này giọng t·ên c·ướp vang lên:
“Buông đồ đạc xuống, cởi quần áo ra.”
Nghe đến giọng t·ên c·ướp, Nguyễn Quy đã có đáp án, biết được đây là giọng bụng và ai phát ra. Hắn đã hiểu được hết vấn đề.
Hắn nói nhỏ vào trong micro:
“Thượng tá, sau đây xin ngài nghe ta trình bày vấn đề tránh g·iết oan người vô tội. Tin tưởng lấy ta, .....” Hắn vừa nói vừa bắt đầu cởi đồ ra.
Thượng tá nghe hắn trình bày vấn đề liền ngây ra. 1 lúc sau cũng chưa lấy lại bình tĩnh. Mặt trầm ngâm sau đó liền phân phối lại cho cấp dưới.
Một lúc sau trên cơ thể Nguyễn Quy hắn chỉ còn 1 chiếc quần cọc, lộ ra cơ thể săn chắc, tỷ lệ hoàn mỹ.
Tên c·ướp lúc này liền nói:
“Mang đồ đạc lên đổi người.”
Nguyễn Quy thở phào 1 hơi, ít nhất vẫn giữ được tôn nghiêm. Không b·ị b·ắt cởi luôn cả quần.
Hắn nhanh chóng đi lên, lúc này đã đối diện với t·ên c·ướp. Giọng t·ên c·ướp vang lên:
“1 tay đổi người 1 tay lấy hàng”
1 thao tác vô cùng nhanh, bàn tay Nguyễn Quy sau khi đưa hàng cho tên t·ội p·hạm, tay còn lại liền giật lấy con tin trong tay tên t·ội p·hạm. Lúc này ở trong cont, t·ên c·ướp còn lại kia không biết lúc nào cũng đã đứng ở đầu cont, hoàn toàn lộ mình ở trong tầm ngắm của xạ thủ.
Bất chợt gã con tin đang ở trong tay Nguyễn Quy khóe miệng khẽ cong lên. Nhưng sau đó liền hồ nghi tại sao hắn lại không nghe thấy có tiếng súng sniper vang lên thay vào đó là 1 tiếng nói vào tai làm hắn lạnh cả gáy:
“Giọng bụng của ngươi tốt đấy thằng khốn”