Chương 48: Nam hài khủng bố
2 người đang mang trang phục t·ội p·hạm kia thực chất lại là con tin. Bọn c·ướp rõ ràng sắp xếp để họ bị b·ắn h·ạ.
Nhìn điệu bộ sợ hãi của 2 người nọ, Nguyễn Quy liền nhận ra họ không phải t·ội p·hạm. Người ở phía sau đang run rẩy chĩa súng vào con tin kia có đôi mắt quen thuộc còn chính là dì Thái. 2 khẩu súng mà 2 người họ cầm trên tay đều là súng giả.
Khẩu súng thật chính là nằm trong túi áo của tên mà Nguyễn Quy đang tóm trong tay. Hắn chính là 1 tay cho vào túi áo khoác chính là để khống chế con tin di chuyển theo ý hắn, giọng nói cũng là giọng bụng của hắn phát ra. Mục đích chính là để lộ ra sơ hở để sniper b·ắn h·ạ 2 con tin giả dạng kia. Sau đó lại giả làm n·ạn n·hân t·ẩu t·hoát.
Nghe thấy giọng Nguyễn Quy, gã t·ội p·hạm chợt lạnh, biết đã lộ bàn tay nhanh chóng rút súng ra nhưng ngay lập tức cổ tay liền bị Nguyễn Quy bẻ gập, khẩu súng bị Nguyễn Quy c·ướp lấy. Hắn chưa kịp rên đau 1 tiếng, đã bị tay còn lại của Nguyễn Quy đánh vào cổ trợn mắt ngất lịm.
Tên đang giả c·hết đang nằm trên mặt đất kia thấy đã lộ, liền giật mình bật dậy muốn chạy vào bên trong cont. Chỉ cần có thể tiếp tục khống chế con tin liền còn khả năng thoát thân. Nhưng ngay lập tức liền bị sniper b·ắn h·ạ. Máu tươi văng tung tóe.
Tưởng chừng đã xử lý hết 2 tên t·ội p·hạm. Bất ngờ lúc này Nguyễn Quy lại chĩa súng về 1 nơi, 1 tiếng súng văng lên. Mọi người nhìn thấy liền giật mình, hướng Nguyễn Quy bắn đến lại chính là đứa bé đ·ã c·hết đang nằm trên mặt đất kia. Hắn đang làm gì, khinh nhờn xác c·hết, lại là hài tử?
Nhưng cảnh tượng sau đó làm mọi người kinh hãi. Trên người đứa bé như có đồ vật gì rơi ra. Tức thì đứa bé chỉ cử động nhẹ liền biến mất tại chỗ. Sau đó liền nhìn thấy nó đứng trên mặt đất, đối diện nhìn Nguyễn Quy chăm chú tò mò.
Nguyễn Quy nhìn kíp nổ đã b·ị b·ắn rơi ra. Khẽ thở 1 hơi. Sau đó lại nhìn đứa trẻ kia 1 cách trầm trọng. Hắn chính ở gần quan sát tìm kiếm kíp nổ. Tập trung hết thảy tinh lực. Nhưng khi tìm ra tim liền đánh bình bịch. Kíp nổ lại trong tay đứa trẻ tưởng đ·ã c·hết kia.
Một đứa trẻ lại có thể làm hắn không cảm nhận được hơi thở, như hoàn toàn c·hết đi, lại vẫn sống sờ sờ. Khi ở gần nhìn thấy đứa bé này, trực giác báo động cho hắn lập tức chạy đi. Không chạy sẽ c·hết. Hắn cố giữ bản thân phải bình tĩnh. Sniper ở quá xa. Trực giác nói cho hắn sniper không có khả năng bắn trúng đối phương. Hắn liền chọn lựa tự mình ra tay.
Nguyễn Quy rõ ràng đã bắn vào tay đối phương, khoảng cách gần chưa đến 10m, bàn tay đối phương đã trúng đạn nhưng lúc này lại thấy trơn nhẵn không 1 v·ết t·hương, chỉ có kíp nổ văng khỏi tay. Tên nhóc này còn là người sao?
Chỉ thấy đứa bé trai lắc lắc bàn tay, cười gằn:
“Đau đấy, ngươi là làm cách nào phát hiện ra?”
Giọng nói phát ra không giống của 1 đứa bé mà giống 1 người thanh niên. Nguyễn Quy càng nhìn đối phương càng cảm thấy 1 cảm giác nổi da gà. Hắn nhíu mày nói:
“Ngươi giả c·hết rất giống, đáng tiếc có 2 điểm vẫn để ta nhận ra.”
Đứa trẻ tò mò hỏi:
“2 điểm gì?”
Nguyễn Quy lạnh nhạt nói:
“Thứ nhất là mùi huyết tinh, trên người ngươi chỉ có 1 mùi huyết tinh của tên kia, không có của ngươi, vì ngươi vốn không b·ị t·hương.”
Đứa trẻ gật đầu, sau đó lại hỏi:
“Điểm thứ 2 là gì?”
Nguyễn Quy: “Làm gì có xác c·hết nào c·hết rồi mà tay vẫn nắm chặt đồ vật.”
Chính chi tiết này làm cho Nguyễn Quy biết được kíp nổ đang trong tay của hắn.
Nam hài khẽ cười:
“Ngươi rất thông minh, kế hoạch lần này của bọn ta bại lộ, là do ngươi đúng không?”
Nguyễn Quy không đáp. Nam hài lúc này khuôn mặt bỗng cười quỷ dị, từ hư không bỗng nhiên xuất hiện 1 cặp song đao hình viên nguyệt. Nam hài 2 tay nắm lấy cặp đao dựng chéo trước mặt. Cặp song đao dài bằng với người tạo cảm giác vô cùng kỳ quái. Hắn khẽ cười nhạt:
“Có chút đầu óc thì sao chứ, ta sẽ cho ngươi thấy trước sức mạnh tuyệt đối, mọi thủ đoạn đều vô dụng.”
Nguyễn Quy nhìn thấy cặp song đao từ hư không xuất hiện liền tê cả da đầu. Chưa bao giờ lại có cảm giác tử thần lại gần như vậy. Hắn hô lớn chỉ vào nam hài:
“Thượng tá, tập trung tất cả hỏa lực, bắn hắn ta.”
.....
Linh Nga đang đi trên xe không hiểu tại sao trong lòng lại dấy lên 1 nỗi bất an vô cùng. Giống như một thứ vô cùng quý giá với nàng sắp mất đi. Vội vàng gọi chú Lai:
“Chú Lai, nhờ chú cho xe quay lại.”
Chú Lai nghe thấy liền giật mình. Có chút khó xử nói:
“Tiểu thư, thiếu gia đã ra lệnh, tôi không thể quay lại được, đừng lo lắng quá, thiếu gia người có phúc tướng, nhất định sẽ không sao.”
Linh Nga lúc này đã khó giữ bình tĩnh nói:
“Nếu chú không quay lại, xin cho con xuống xe, con sẽ tự đi đến.”
Chú Lai nghe được quyết tâm trong lời nói của Linh Nga. Biết là không thể cản bước, ôn tồn nói:
“Được rồi, ta sẽ cho xe quay lại, tiểu thư nhớ phải chú ý an toàn.”
“Cảm ơn chú” Linh Nga khuôn mặt vẫn chưa hết lo lắng khẽ đáp.
....
Nguyễn Quy trợn mắt hốc mồm. Hắn vừa nhìn thấy gì? Đối phương là dùng thân pháp né tia đạn, sau đó lại dùng đao chém ngang viên đạn? Giữa rừng mưa đạn, đối phương liền dửng dưng như không. Đây là phim ảnh sao?
Chỉ thấy đối phương vừa nhẹ nhàng lách người từng bước đi đến chỗ Nguyễn Quy, trên khóe miệng trêu chọc:
“Động tác của ngươi khi nãy ta chứng kiến, ngươi cũng là 1 người tu luyện, cũng đã bước vào Thoát phàm trung kỳ, ngươi có gì phải ngạc nhiên.”
Nguyễn Quy nghe liền không hiểu ngẩn ra, cái gì là Thoát phàm trung kỳ.
Nam hài cười lạnh, sát khí bức người:
“Đừng giả vờ ngu ngốc với ta, ta ghét nhất là những kẻ chơi tâm kế, tiểu kế như ngươi, g·iết được những kẻ như ngươi, luôn làm ta cảm thấy hưng phấn”
Nói rồi hắn liền bật người, tốc độ còn nhanh hơn viên đạn phóng đến Nguyễn Quy. 1 đao chém đến, cương phong phát ra làm người khác muốn nghẹt thở.
Nguyễn Quy đổ mồ hôi hột, cảm giác bản thân sẽ c·hết. Đại não hắn lúc này như hoạt động hết công suất. 2 mắt chợt có lấp lóe, đồng tử ngay lập tức tách thành 1 biểu đồ âm dương, sau đó lại hợp lại lần nữa.
Lúc này động tác của nam hài trong mắt Nguyễn Quy như có 1 chút thả chậm lại. Nhìn thấy hướng đao đi đến chính là cổ của mình, trong chốc lát liền có thể bay đầu. Nguyễn Quy nhanh chóng tỉnh táo làm ra phản ứng nhanh chóng lách cổ của mình nhào người qua 1 bên, nhưng lưỡi đao vẫn xược qua cổ hắn, để lại 1 vết rách nhỏ, may mà chưa đứt vào động mạch.
Nam hài ra tay liền thất thủ, ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Quy vô cùng ngạc nhiên. Hắn kinh nghi nhìn Nguyễn Quy:
“Ngươi là dùng cách nào né được?”
Nguyễn Quy lúc này tâm lạnh vô cùng. Hắn cảm giác được bản thân có thể né được 1 đao này là vô cùng may mắn. Nhưng nếu đối phương lại tiếp tục ra mấy đao, hắn liệu có sống được?
Nam hài không cho hắn nghĩ cách lại tiếp tục vung đao về phía Nguyễn Quy. Nguyễn Quy da đầu tê tái, đại não lại tiếp tục quay cuồng. Động tác của đối phương lại tiếp tục có chút thả chậm trong mắt hắn.
Lần này đối phương nhắm đến lại là muốn chém ngang người hắn, làm cách nào né. Nhìn lực lượng từ đao cuốn đến hắn liền biết trực tiếp đối cứng, hắn sẽ bị biến thành 2 cái bánh thịt.
Nhưng lúc này, đầu óc lóe lên, như nhìn thấy gì đó trên thân pháp đối phương. Nguyễn Quy không suy nghĩ liền giơ súng lên bắn.
Nam hài đang ra chiêu khẽ “Hửm” 1 tiếng, nhanh chóng biến chiêu lách người né viên đạn, dừng lại động tác chém. Hắn tròn mắt nhìn Nguyễn Quy. Sau đó có chút không tin tà, lại tiếp 1 đao chém đến, phương vị khác với ban nãy. Lần này Nguyễn Quy mắt lấp lóe, súng trên tay lại tiếp tục bắn ra 1 viên.
Đối phương lại phải tiếp tục dừng lại xoay người né đạn trên không. Hắn lúc này tiếp đất, nhìn Nguyễn Quy ngạc nhiên hỏi:
“Ngươi thấy được điểm mù trong đao pháp của ta sao?”