Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hắc Ám Chủ Tể

Chương 49: Cứu nguy




Chương 49: Cứu nguy

Nam hài kinh nghi, hắn là Tố thể trung kỳ. 1 cái Thoát phàm trung kỳ chênh lệch 1 đại cảnh giới lại có thể nhìn ra được chuyển động của hắn, nhanh chóng tìm ra điểm mù. Chuyển động của nam hài là trên 2000m/s, viên đạn chỉ di chuyển với tốc độ 400m/s lại có thể tinh chuẩn đánh vào yếu điểm của hắn, loan đoan quỷ dị quỹ tích càng khó nắm bắt hơn v·ũ k·hí thông thường. Hắn đây là gì, thiên tài? không, đây là yêu nghiệt. Nam hài cười gằn, sát ý càng thêm hưng phấn mãnh liệt:

“Ngươi phải c·hết. Ta chính là muốn xem ngươi cản được ta mấy đao.”

Nguyễn Quy tâm lạnh, hắn biết bản thân cản được đối phương 3 lần đều mà vận dụng hết khả năng. Còn đối phương về cơ bản vẫn chưa dùng hết sức, chỉ là tùy ý quơ đao.

Thượng tá Lê Hiền lúc này chứng kiến mọi việc xảy ra liền căng thẳng, khác với những người còn lại ở hiện trường, ông dường như biết rõ hơn một số tu võ giả tồn tại. Ngay lập tức liền móc điện thoại gọi đi 1 cuộc gọi khẩn. Sau khi kết thúc, ông liền nói vang vào trong micro:

“Tu võ giả, nhanh chóng dừng tay, ta đã liên hệ với cục phòng chóng dị năng đặc dị, trong vòng 10 phút nhất định sẽ có người xuất hiện ngăn cản ngươi, ngươi đã vi phạm cấm luật, ra tay với người thường, nhất định sẽ không có kết quả tốt.”

Nam hài nghe thấy lời của thượng tá, mắt hiện hàn quang:

“Cặp mắt chó nào của ngươi nhìn thấy ta ra tay với người thường, tên trước mặt ta cũng không phải là người thường, ta ra tay với hắn cũng không phải là vi phạm cấm luật.”

Thượng tá đáy lòng lo sốt vó, miệng đe doa:

“Ta không biết ngươi là ai, nhưng hắn, ngươi là không thể đụng vào, chỉ cần hắn có mệnh hệ gì, ta đảm bảo ngươi nhất định sẽ c·hết rất thảm, hắn là có ‘Tôn ấn’.”

Nam hài nghe đến 2 chữ ‘Tôn ấn’ liền giật mình. Quay đầu nhìn chằm chằm Nguyễn Quy:



“Ngươi là người hoàng tộc thiên triều?”

Nguyễn Quy không làm ra đáp lại. Nam hài ngây người trong chốc lát, khuôn mặt lại trở nên dữ tợn:

“Hừ, hoàng tộc thiên triều thì sao, chỉ cần ta không g·iết ngươi, đánh ngươi 1 cái tàn phế, ai có thể làm gì ta.”

Nói rồi lại phách song đao trảm đến. Lần này nam hài xoay người như con vụ, tốc độ như tăng lên mấy lần.

Nguyễn Quy căng cứng, đồng tử biểu đồ âm dương càng ngưng thực. Nhanh chóng phân tích đao pháp. Cánh tay không dám chậm trễ, bắn ra liên tiếp 2 phát đạn.

Nhưng lần này 2 phát đạn chỉ có thể sượt qua báng đao, làm chậm lại đao phong 1 nhịp, Nguyễn Quy nhanh chóng nhào người qua 1 bên, nhưng đao phong đã sượt qua vai hắn để lại 1 v·ết t·hương sâu hám, máu tươi phun dài.

Nam hài lúc này đã dùng hết tốc độ, vẫn bị Nguyễn Quy tránh được. Nam hài tức điên, lại tiếp tục trảm tới. Lại 2 phát súng vang lên, Nguyễn Quy lại kịp thời tránh được, nhưng lần này đến lượt đùi của Nguyễn Quy bị đao mang cắt qua. Vết thương lần này có chút nặng đã thấy xương trắng ở bên trong. Máu tươi giàn dụa.

Nguyễn Quy lúc này do mất máu quá nhiều, trạng thái trở nên có chút choáng váng. Hắn biết bản thân vừa mất máu lại vừa sử dụng 1 trạng thái kỳ dị nào đó, dẫn đến thể lực hao mòn nghiêm trọng. Đối phương lại chém đến, lần này hắn nhất định không xong.

Điều không muốn lại nhất định đến, đối phương rõ ràng không muốn buông tha hắn lại trảm đến. Đao mang lúc này đã phong tỏa hết đường lui của hắn. Nguyễn Quy giơ súng bắn ra 2 phát đạn nhưng lần này đạn bay chậm 1 nhịp, không chạm được đến báng đao.

Nam hài cười lạnh, như đã nắm chắc chiến thắng trong tay, đao mang phách vào đan điền của Nguyễn Quy.



Lúc này dị biến xảy ra, Nguyễn Quy lúc này cong người lộn ngược về phía sau, bàn chân ngay lập tức nhắm vào mặt của nam hài. Nam hài vội vàng né tránh, bàn chân liền sượt qua mặt nam hài, để lại 1 vết xước nhỏ. Đao mang lúc này cắt sượt qua bụng của Nguyễn Quy chỉ để lại 1 v·ết t·hương nhỏ.

Nguyễn Quy rơi về phía sau, nhìn nam hài cười nhạo:

“Ngươi đã b·ị đ·ánh trúng rồi.”

Nam hài lúc này ngơ ngác giơ tay lên mặt, nhìn thấy v·ết m·áu trên tay, hắn dường như không tin vào mắt mình. Hắn đường đường là Tố thể cảnh trung kỳ, chênh lệch với đối phương 1 đại cảnh giới lại không chế trụ được đối phương còn b·ị t·hương ngược. Đây rõ ràng là sỉ nhục, vô cùng nhục nhã. Cả người run rẩy phát ra nộ khí sung thiên. Cặp mắt đầy tơ máu nhìn Nguyễn Quy:

“Ngươi là làm cách nào?” Hắn rất tò mò, rõ ràng lần này đạn không chạm vào đao hắn, Nguyễn Quy tốc độ không lý nào lại phản ứng kịp.

Nguyễn Quy cười nhạt:

“1 thức đao ngươi dùng đến 3 lần, liền lộ ra môn đạo.”

Nam hài nhíu mày nhìn Nguyễn Quy, nhìn ra được môn đạo nói rõ đối phương là thiên tài, nhưng cái bất khả thi nhất chính là canh chuẩn thời gian làm ra phản ứng, làm hắn không ngờ đến, tốc độ của Nguyễn Quy chậm hơn hắn không phải chỉ là 4,5 lần, nhưng lại canh chuẩn chính xác đến đơn vị zepto giây. Không lý nào, đây là đơn vị phản ứng mà Tố thể mới có thể đạt đến.

Từng tế bào trong người hắn nói với hắn, nhất định không thể để Nguyễn Quy trưởng thành. Đây là 1 con quái vật. Nhất định phải phế đối phương bằng mọi giá.

Lúc này dị biến xảy ra, bỗng 1 tiếng “Quy” vang lên, bóng 1 cô gái không biết bằng cách nào lại có thể xông qua vòng vây q·uân đ·ội. Lao đến chỗ Nguyễn Quy.



Nguyễn Quy nghe thấy tiếng nói, tâm liền trùng xuống, quay đầu liền nhìn thấy 1 bóng dáng thướt tha, vô cùng lo lắng chạy đến chỗ hắn. Tâm loạn như ma. Tại sao lúc này lại chạy đến đây.

Nam hài nhìn thấy thiếu nữ chạy đến, như nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt hiện ra thích thú, cười lạnh phóng về phía cô gái.

Nguyễn Quy thấy vậy liền kinh hoảng, hắn không suy nghĩ, cũng ngay lập tức phóng đến Linh Nga. Mặc dù khoảng cách của hắn với Linh Nga gần hơn nhưng tốc độ của nam hài lại nhanh hơn nhiều.

Trong chớp mắt liền áp sát Linh Nga. Lúc bấy giờ nam hài giơ lên đao trong tay, nhìn Nguyễn Quy cười nham hiểm. Muốn làm động tác trảm xuống.

Nguyễn Quy mắt hiện âm dương song cực, phân tích hết khả năng cứu Linh Nga. Nhưng liền không tìm ra góc c·hết. Không có cách nào tránh. Hoảng loạn vô cùng. Lúc này chợt trong đầu của Nguyễn Quy hiện ra những hình ảnh, 3 quân tướng mã kêu gào, chiến trường máu tươi vương vãi. 1 bóng hình nữ tử khuôn mặt quen thuộc mặc chiến bào màu đỏ, toàn thân đầy máu, bị trói trên giàn thiêu, nhìn hắn mỉm cười, hắn nhìn thấy mà đau đớn gầm thét: “Xuân”

Hình ảnh sau đó liền tán đi. 2 mắt quay trở lại hiện tại, hắn không do dự, liền phóng toàn bộ thân thể đến ôm trầm lấy Linh Nga, dùng lưng chắn hết toàn bộ.

Nam hài cười gằn:

“Ta chỉ chờ lúc này.” Sau đó đao liền hạ xuống, muốn chém đi 1 tay của Nguyễn Quy.

Nguyễn Quy đã đợi mệnh, gắt gao ôm chặt che hết toàn bộ cơ thể Linh Nga.

Đúng lúc này chợt 1 tiếng “ngang...” vang lên. Nam hài hạ đao sắp chạm vào vai của Nguyễn Quy liền khựng lại. Trên tay hắn lúc này không biết lúc nào đã đóng 1 lớp băng dày. Đông cứng cánh tay của hắn.

Nam hài nhíu mày quay đầu nhìn về hướng không trung. 1 cái nữ nhân kiểu Nga, đẹp sắc sảo vô cùng, mắt xanh biếc to tròn, mũi thanh tú thẳng tắp, miệng nhỏ anh đào, như thiên sơn tuyết liên, lạnh lùng mà xinh đẹp đang đạp trên từng bông tuyết đến. Nàng nhìn nam hài không 1 tia cảm xúc.

Nam hài kinh thán sợ hãi mở miệng:

“Dị năng Tố thể cảnh đỉnh phong.”