Chương 6: Kiều Nhi
Trong phòng, Trần Duy đang suy tính chuyện kế tiếp, chợt chiếc điện thoại Nokia của hắn rung lên, chợt giật mình. Hắn nhớ rõ ở thời điểm này điện thoại cảm ứng vẫn chưa phổ biến, điện thoại đa số đều là kiểu cũ đập đá như này. Hắn nhìn thấy có cuộc gọi đến, trên điện thoại đập vào mắt hắn là 1 cái tên làm hắn nhớ lại 1 đoạn quá khứ không vui: “Kiều Nhi” đây chính là người yêu thời trung học của hắn, sau này cũng phản bội hắn, kết hôn với kẻ gọi là bạn thân của hắn.
Lúc này chợt đầu óc hắn chợt xao động mạnh. 1 luồng ý thức chợt xâm nhập tâm trí hắn. Nó thao thúc hắn nghe điện thoại ngay lập tức, nó muốn hắn an ủi, mê đắm cô gái đang gọi đến kia. Trần Duy nhíu mày, lại là hắc mệnh tác quái. Hắn nhớ rõ lúc cấp 3 hắn đã thích cô g·ái g·ọi là Kiều Nhi này nhiều đến thế nào.
Nhưng đó là hắn của quá khứ, không phải là hắn của hiện tại. Hắn khống chế lại cảm xúc, kiềm chế lại bản thân động tác muốn nhấc máy nghe điện thoại. Miệng bắt đầu mấp máy tâm pháp tranh mệnh. 1 lúc sau, lông mày hắn giãn ra, cuộc gọi nhỡ kết thúc, hắc mệnh đã chui ra khỏi cơ thể hắn. Trần Duy có thể cảm nhận hắc mệnh có bay màu 1 chút nhưng không đáng kể. Trần Duy lúc này mở mắt, tâm thái bình tĩnh.
Chợt lúc này có tiếng điện thoại rung lên, lần này đến là tin nhắn. Trần Duy không quan tâm, sau 1 lúc lại có tin nhắn liên tục đến, cảm thấy quá phiền phức. Trần Duy mở điện thoại ra xem, liền thấy các tin nhắn của Kiều Nhi gửi đến:
“Duy, tại sao ngày hôm qua lại không điện thoại cho ta, thậm chí lại không nhắn tin, ngươi phải chăng không xem ta là bạn gái của ngươi nữa.”
“Tại sao lại không nghe máy, có phải ngươi đang gặp cô gái nào khác, không nghe máy của ta.”
Sau đó lại ting ting, tin nhắn tiếp tục đến:
“Sao lại không trả lời, nếu ngươi không còn thích ta nữa thì chia tay đi, ta không muốn quen 1 người vô tâm như vậy.”
Đọc thấy tin nhắn này, chợt Trần Duy lại xao động, hắc mệnh nó lại xâm nhập muốn Trần Duy vỗ về, an ủi cô ấy ngay lập tức. Trần Duy ngay lập tức kiềm chế lại cảm xúc. Không để hắc mệnh tiếp tục tác quái. Hắn ngay lập tức liền nhắn tin:
“Uh, chúng ta chia tay đi.” Sau đó liền sent ngay lập tức không suy nghĩ.
Sau đó hắn quẳng điện thoại sang một bên, căn phòng của hắn lúc này tường có chút đổ nát nhưng may mắn là chiếc máy tính trong phòng vẫn còn nguyên vẹn, hắn mở máy tính ra, hắn lúc này muốn tìm kiếm thông tin quan trọng, có những thứ hắn phải đi làm. Một lúc sau chợt các tin nhắn ting ting liên tục gửi đến, Trần Duy lúc này liền không muốn quan tâm. Nhưng sau đó lại có cuộc gọi liên tục đến.
Cảm nhận được tâm trạng lại muốn xao động, hắc mệnh lại muốn xâm nhập. Trần Duy ngay lập tức liền tắt nguồn điện thoại vứt vào trong bàn học. Tiếp tục tìm kiếm thông tin trên PC.
Một lúc sau Trần Duy chợt chú tâm, ánh mắt giãn ra khi đọc thấy 1 dòng tin tức:
“6 sinh viên, 3 nam, 3 nữ m·ất t·ích bí ẩn ở Sóc Sơn, Kiên Giang, khu vực Tứ giác Long Xuyên.”
Trần Duy nghiền ngẫm nói:
“Chính là chỗ này, nơi này chính là diễn ra sự kiện đó.” Nơi đây chính có thứ hắn cần.
Hắn chợt suy nghĩ, hôm nay là thứ bảy, ba mẹ đã xin nghĩ cho hắn hôm nay, ngày mai là chủ nhật là ngày nghĩ. Hắn muốn tranh thủ đi ngay trong hôm nay. Nếu thành công sớm, có thể trở về trong sáng thứ 2. Đang suy nghĩ nên đi bằng phương tiện gì. Chợt nghe thấy tiếng ồn ào ở trong nhà.
Lúc này em gái hắn chợt gõ cửa phòng nói:
“Anh hai, anh Vũ đến tìm anh, ảnh đang đợi anh dưới lầu”
Trần Duy nghe thấy lời em gái nói, tâm tư xoay chuyển, Vũ, cái tên quen thuộc, hắn vẫn nhớ đây chính là người bạn thân nhất của hắn từ nhỏ, đương nhiên là bạn cho đến khi hắn bị chính người coi là bạn thân c·ướp mất người yêu. Trần Duy đang muốn nhờ em gái báo bận không tiếp, chợt có điều suy nghĩ, hắn thay đổi chủ ý, quyết định đi xuống phòng.
Lúc gần mở ra cửa nhà, hắn liền nghe được âm thanh loáng thoáng trước cửa nhà:
“Nhi, bạn yên tâm, mình nhất định sẽ hỏi rõ với thằng Duy, bạn cứ tập trung học hết buổi sáng, mình sẽ khuyên nhủ, mang tên nhóc ngu ngốc này đến chỗ bạn, không việc gì phải lo lắng.”
Trần Duy mỉm cười, lại đến 1 tên liếm cẩu. Mở cửa bước ra ngoài, xuất hiện trong tầm mắt hắn là 1 thanh niên trẻ tầm 18 tuổi, khuôn mặt anh tuấn, thân cao 1 mét tám, hắn mặt áo da, quần bó sát, bên cạnh là 1 con mô tô Z1000 phân khối lớn. Nhìn ra rõ là kẻ có tiền bạc, gia thế không nhỏ. Hắn đang nhìn về Trần Duy nở 1 nụ cười tươi rói.
Hắn thấy Trần Duy bước ra liền đi đến, cánh tay muốn vòng qua cổ của Trần Duy, muốn kẹp cổ thể hiện sự thân thiết, Trần Duy thấy vậy liền né qua 1 bên. Mở miệng nói:
“Mày tìm tao có chuyện gì?”
Thanh niên tên Vũ thấy vậy có chút ngờ ngợ, tên nhóc này hôm nay lại tỏ ra xa lạ như vậy. Hắn cũng không để ý, miệng nở nụ cười nói:
“Tao nghe Nhi nói mày mới đòi chia tay Nhi à?”
Trần Duy thờ ơ lạnh nhạt đáp:
“Đúng vậy, rồi thì sao?”
Gã Vũ liền khoa tay, giơ ngón cái nói:
“Mày đúng là quá đỉnh, đến cả hoa khôi trường, mày tán đến tay lại dám mở miệng nói chia tay, nói thật đi, mày chỉ muốn chọc cô ấy thôi đúng không?”
Trần Duy lại tiếp tục lạnh nhạt hỏi lại:
“Chuyện này có liên quan gì đến mày không?”
Nhìn thấy thái độ lạnh nhạt khó chịu của Trần Duy, Vũ cảm thấy không khí có chút không đúng, liền cười phá lên để giãn bầu không khí, nói:
“Không có gì, tao chỉ qua đây để rủ mày đi đánh vài ván bi da mà thôi. Nghe bảo hôm qua nhà mày có trộm vào đập phá nên sáng nay xin nghĩ học, qua đây xem thấy mày không có vấn đề gì là tốt rồi, có muốn làm vài cơ để thư giãn tinh thần không? Yên tâm, lần này tao sẽ nhường cho mày thắng vài ván.”
Nghe thấy môn bida xẹt qua tai, người Trần Duy có chút run lên, một sự cám dỗ bùng cháy trào ra khắp người Trần Duy. Hắn có thể nhận thấy rõ 1 sự cuồng nhiệt của bản thân khi nghe đến môn này. Không sai, bida chính là môn mà hắn mê đắm nhất, có thể nói là nghiện đến mất ăn mất ngủ khi còn trẻ tuổi.
1 thế trước sau này vướng vào chiến đấu triền miên, hắn mới dần lãng quên. Nhưng hôm nay sống lại với cơ thể trẻ tuổi. Từng dây thần kinh, tế bào trong hắn dường như không thể chống lại ham muốn chơi bi da.
Hắn cố gắng chống lại cảm xúc này, nhưng 1 tia suy nghĩ xẹt qua đầu. Trần Duy lạnh nhạt mở miệng:
“Đánh bida vài cơ cũng được. Nhưng có thêm 1 chút cá cược được không?”
Vũ nghe thấy vậy có chút há miệng ngạc nhiên, Trần Duy trong trí nhớ của hắn, vốn không phải là người thích cá cược, nhưng đối với hắn một chút cá cược cũng không là vấn đề gì, liền nói:
“Mày muốn cá điều gì? Mà nếu cá cược sẽ bất lợi cho mày đấy, đánh 10 trận thì bình thường mày cũng thua đến 8,9 trận rồi.”
Trần Duy lạnh nhạt đáp: “ có thắng có thua, có chơi có chịu, đã thua thì phải chấp nhận”
Vũ cảm thấy có chút thú vị cười phá nói: “Mày muốn cược như thế nào?.”
Trần Duy cười nhạt đáp:
“Đánh 3 trận 3 băng, mỗi trận 40 điểm, ai thắng trước 2 trận là chiến thắng.”
Trần Duy ngừng lại vài giây, chỉ vào chiếc xe Z1000 của Vũ:
“Nếu tao thắng, tao muốn lấy chiếc xe này của mày 1 tuần.”