Chương 51: Nữ nhân lăng loàn
Đang lúc Nguyễn Quy và Linh Nga đang cười nói vui vẻ, lúc này 1 cái nữ nhân liền bước vào bên trong phòng.
Nàng tuổi chừng đôi mươi, khuôn mặt trứng ngỗng, mắt to, mày liễu, lộ ra nét điềm đạm, đáng yêu, làm người khác nhìn vào liền muốn nâng niu bảo vệ. Nàng mặc 1 bộ áo 2 dây gợi cảm, khẽ lộ ra đôi gò bồng căng phồng hút người. Là 1 cái đại mỹ nhân thành thục. Nàng vừa bước vào bên trong, Nguyễn Quy nhìn thấy nàng liền nhíu mày hỏi:
“Tô Nhan, ngươi đến đây làm gì?”
Linh Nga nhìn thấy nữ nhân này, 1 cái phong tình vạn chủng, mị nhãn không che lấp, trong lòng có chút đề phòng. Liếc nhìn nàng sau đó lại hậm hực nhìn Nguyễn Quy.
Nữ nhân kia nhìn thấy Nguyễn Quy trên mặt hiện ra nét lo lắng, hỏi:
“Quy, ta nghe nói là ngươi b·ị t·hương, liền cất công qua thăm ngươi, ta có mang theo 1 ít thực phẩm bổ dưỡng để ngươi bồi bổ, nhanh chóng khỏe lại”
Linh Nga nghe đến đây lại càng ngẩn ra, 1 cái nữ nhân lại xinh đẹp như vậy đến thăm nuôi. Trong lòng có nộ hỏa đang muốn phát tác.
Nguyễn Quy lúc này thái độ lạnh lùng:
“Tô Nhan, ngươi đi đi, ngươi bây giờ đã không còn là người nhà họ Nguyễn, những thực phẩm kia, ta cũng không cần.”
Tô Nhan lúc này bỗng quỳ xuống mặt đất, nước mắt giàn dụa:
“Quy, ta cầu xin ngươi, nói giúp ta đôi lời với ba, mẹ, với hắn. Thiên Ân không thể không có mẫu thân, ta không muốn rời xa con của ta.”
Nguyễn Quy không mảy may phản ứng quay đầu nói:
“Nếu biết trước hậu quả như vậy, sao lại phạm phải, ngươi đi đi, nhà họ Nguyễn không chứa chấp nỗi ngươi.”
Linh Nga lúc này ở bên cạnh nghe có chút muốn hóa đá, 1 nữ nhân quỳ cầu xin, rồi mẫu thân, con, đây là chuyện gì? Không còn giữ được bình tĩnh, khuôn mặt nhăn nhó tóe lửa gằn hỏi Nguyễn Quy:
“Quy, đây lả chuyện gì? Cô ta là ai?”
Nguyễn Quy giật mình nhìn Linh Nga, mới biết được đối phương có lẻ đã hiểu lầm. Hắn vội xua tay nói:
“Ngươi đừng hiểu lầm, đây là chị dâu cũ của ta.”
Linh Nga nghe vậy, mắt liền giãn ra ngây ngô:
“Chị dâu cũ?”
Nguyễn Quy không muốn có to tiếng trong bệnh viện liền nói thầm:
“Đừng làm rộn, chốc lát sẽ kể ngươi nghe.” Linh Nga nghe vậy liền gật đầu.
Nữ nhân phong tình kia sau một chốc cảm thấy không thể đả động được Nguyễn Quy. Liền bỏ lại đồ đạc rời đi.
Linh Nga nhìn bóng lưng nữ nhân khuất bóng. Sau đó liền nhìn Nguyễn Quy cười xấu xa, ý đồ rõ ràng.
Nguyễn Quy thấy vậy liền cười yêu lắc đầu. Nữ nhân a. Trời sinh hầu như đều là 1 cái nhiều chuyện.
Nguyễn Quy lạnh lùng nói:
“Nàng gọi là Đinh Tố Nhan, là vợ cũ của anh hai ta. Nàng hiện tại đã bị đuổi khỏi nhà ta, không còn liên hệ.”
Linh Nga như 1 con mèo nhỏ, tính tình tò mò:
“Nàng ta xinh đẹp như vậy, tại sao lại l·y h·ôn, chẳng lẻ là xảy ra chuyện gì?”
Nguyễn Quy nghe đến đây liền cau có. Đây là chuyện xấu của nhà hắn, vô cùng mất mặt, cũng không muốn khơi ra ngoài. Nhưng ngẫm lại Linh Nga là nữ nhân hắn xác định, cũng không muốn che dấu, lạnh lùng đáp:
“Nàng ta n·goại t·ình, ăn nằm với người khác.”
Linh Nga nghe đến đây liền che miệng. Nàng suy nghĩ lung tung sao đó lại hỏi:
“Nàng ta sao lại phải n·goại t·ình, có phải do bị ép gả vào nhà ngươi, thực tế không có tình cảm với anh hai của ngươi.”
Nguyễn Quy ngẩn ngưòi, nữ nhân a, gì cũng nghĩ ra được, hắn lắc đầu đáp:
“Nàng ta và anh hai, cả 2 lưỡng tình tương duyệt, vừa gặp đã yêu, thề sống thề c·hết muốn gả vào nhà ta.”
Linh Nga nghe vậy khẽ “ồ” một tiếng. Lại suy nghĩ miên man nói:
“Nếu như vậy lý nào nàng ta lại n·goại t·ình, phải chăng là do anh hai ngươi cư xử lạnh nhạt, cơm canh không ngọt.”
Nguyễn Quy khó chịu lắc đầu, nữ nhân a, không nghĩ xấu về phía đàn ông, liền cảm thấy không thoải mái. Hắn nói:
“Anh trai ta, yêu nàng hết mực, tất cả thời gian anh hai rãnh rỗi đểu dành cho nàng ta. Vô cùng si tình.”
Linh Nga nghe thấy vậy lại đưa ra 1 lập luận:
“Có phải do anh của ngươi bảo bọc nàng ta thái quá, dẫn đến nàng ta sợ sệt, tình cảm cũng dần mất đi.”
Nguyễn Quy lấy tay xoa mồ hôi trên trán. Hắn cười nói:
“Anh của ta luôn để nàng ta tự do làm việc mình thích, chỉ có nữ nhân này bỗng dưng lại thay đổi, kể cả tính cách cũng biến chuyển 180 độ.”
Linh Nga tròn mắt: “thay đổi?”
Nguyễn Quy cưòi nhạt: “Ban đầu nữ nhân này là 1 cái kín cổng cao tường, không hề son phấn, ngây thơ vô cùng. Sau khi về nhà ta. Anh ta để nàng tự do, không biết lúc nào lại dần thay đổi, như ngươi cũng thấy đó, chính là kiểu l·ẳng l·ơ như nãy. Anh trai ta cũng không để bụng, son phấn thôi mà, đều để nàng tùy ý. Cho đến 1 ngày anh hai ta liền phát hiện cô ta lại ăn nằm với 1 người đàn ông khác. Đáng hận hơn là khi anh hai ta muốn t·rừng t·rị tên kia, nàng lại quỳ xuống xin tha cho nhân tình. Anh trai ta lúc đó tam quan vỡ vụn, liền ân đoạn nghĩa tuyệt với nàng ta. Sau này điều tra ra, nữ nhân này qua lại với tên kia còn từ lúc bước về nhà ta. Ngươi nghĩ xem, gia đình ta, há có thể tha thứ cho nàng.”
Linh Nga nghe đến đây liền gật đầu như gà mổ thóc, nhỏ giọng nói: “Ta đã hiểu.”
Nguyễn Quy nghiêm túc dặn dò:
“Chuyện mất mặt này, ta hy vọng ngươi không được kể cho bất kỳ ai.”
Linh Nga trịnh trọng gật đầu. Sau đó lại suy nghĩ bâng quơ nói:
“Ta có đọc 1 số sách, hiện tượng 1 người phụ nữ đang kín cổng cao tường, qua thời gian liền muốn ăn mặc hở hang, vô cùng vui vẻ khi người khác ngắm nhìn thân thể của mình. Chính là vì mắc phải 1 hội chứng.”
Nguyễn Quy cười:
“Ta biết, đó là hội chứng phô dâm, hay còn gọi là ‘exhibitionism’.”
Linh Nga gật đầu, Nguyễn Quy vô cùng thông minh, nàng đã chứng kiến. Lại nói:
“Người đang bình thường lại mắc hội chứng này, thường là do bị 1 cú sốc lớn về tinh thần, có thể đã xảy ra chuyện gì đó.” Giác quan thứ 6 của Linh Nga mách bảo là trong chuyện này nhất định có ẩn tình nào đó.
Nguyễn Quy khẽ lưu ý, sau đó vì không muốn Linh Nga lại đưa ra lập luận, liền kéo nàng rời phòng. Nàng tò mò hỏi. Hắn liền đáp chính là đến chỗ của thượng tá Lê Hiền.
Nhìn thấy người quân nhân trung niên, Nguyễn Quy khẽ cười chào hỏi. Thượng tá nhìn thấy hắn cũng giật mình. Ông chứng kiến việc xảy ra, thấy được Nguyễn Quy bất phàm. Lại nhớ đến khi ông đòi bắn hết đối tượng tình nghi liền bị Nguyễn Quy ngăn cản. Hắn là nói, nếu ông dám bắn 2 người b·ị b·ắt giả t·ội p·hạm kia, họ c·hết, hắn sẽ cho ông chôn cùng. Lão thượng tá liền lạnh.
Lời nói của Nguyễn Quy khi đó rất rét, không giống như là đang đùa giỡn. Thực sự đã làm ông sợ hãi.
Nguyễn Quy hòi:
“Đã tra hỏi tên t·ội p·hạm tình nghi chưa?”
Thượng tá lúc này trạng thái có chút kỳ quặc. Nguyễn Quy biết xảy ra vấn đề hỏi:
“Xảy ra chuyện gì.”
Thượng tá nhíu mày:
“Tên kia khi nãy tỉnh dậy liền nói mình không có phạm tội, không làm việc gì sai trái. Kỳ quặc là?”
Nguyễn Quy hồ nghi: “Kỳ quặc chuyện gì, 1 cái t·ội p·hạm khi b·ị b·ắt, chối mình không phạm tội, hẳn là chuyện bình thường.”
Thượng tá nói:
“Không sai, các con tin cũng đã chỉ ra hắn chính là t·ội p·hạm, nhưng kỳ lạ chính là máy nói dối, kể cả thuốc nói dối đều cho đáp án rằng, hắn đang nói thật, hắn không có phạm tội.”
Nguyễn Quy ngạc nhiên. Mắt nhìn về nơi buồng giam, có chút tỏ ra thú vị.