Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hệ Thống Giả Trang Toàn Năng

Chương 10: Khắc Cốt Ghi Tâm!




Chương 10: Khắc Cốt Ghi Tâm!

"Cha... Nhi tử có lỗi với ngài, đến cuối cùng cũng không thể báo đáp công ơn dưỡng dục mấy mươi năm, để ngài phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh... Nhi tử hổ thẹn trong lòng, cuối cùng chỉ có ba cái dập đầu này, mong rằng, ngài ở lại cố gắng bảo trọng sức khỏe!"

Hoắc Mộc quỳ rập xuống đất, hướng về ông lão dập đầu ba cái.

Lão thôn trưởng ngửa mặt nhìn trời, tay chống quải trượng run rẩy, lão lệ tung hoành trượt xuống khóe mắt. Mắt lão đục ngầu, đau đớn tột độ.

"Ông trời ơi... Ngài thật đúng thật là nhẫn tâm mà!!!" Ông lão khàn giọng than khóc.

Phụ nhân đứng kế bên cũng không kìm được nước mắt, lệ tuôn như mưa.

Hoắc Mộc lúc này cũng nhỏ xuống từng dòng lệ nóng, nước mắt tựa như pha lê, rơi xuống nền đất, vỡ nát tan tành.

"Nương tử!"

"Phu quân!"

Hoắc Mộc cùng phụ nhân đưa mắt nhìn nhau, bên trong ánh mắt tràn đầy luyến tiếc không bỏ. Nhưng như vậy thì làm được gì? Người đ·ã c·hết, còn có cơ hội gặp mặt lần cuối đã là trời đất nhân từ, được như thế còn đòi hỏi gì hơn?

"Đến lúc rồi, đi thôi... "

Hoắc Mộc vẫy tay nhìn nàng. Phụ nhân nhẹ nhàng tiến lại bên cạnh, tay trong tay, ngắm nhìn Thạch thôn lần cuối, từng dòng hồi ức mãnh liệt hiện ra trong đầu, tiếng hàng xóm láng giếng xôn xao, tiếng tiểu hài tử vui chơi ồn ào, tiếng gió thổi, miếng mưa rơi... Cứ như thế lần lượt lướt qua. Hai người mỉm cười hạnh phúc.

"Cha, ta cùng tiểu Nhu đi trước, Tiểu Cường nhờ ngài chăm nom, nếu có cơ hội, kiếp sau nhi tử nguyện làm trâu ngựa, bù đắp công ơn dưỡng dục của ngài!"



Hoắc Mộc cùng phụ nhân cuối người bái tạ lần cuối.

"Đi thôi, lão già ta còn sống ngày nào, tuyệt đối sẽ không để cho Tiểu Cường chịu phải ủy khuất ngày đó." Ông lão phất tay, ngữ khí run run đáp lời.

Hai người nhìn lão thôn trưởng mà trong lòng tràn đầy áy náy, lời nói vừa muốn thốt ra nhưng cuối cùng nghẹn lại ở cổ, thoáng chốc, một luồng ánh sáng lóe lên, cơ thể bọn họ từ từ phân rã trở thành từng đốm sáng nhỏ.

Tại lúc hai người chuẩn bị biến mất hoàn toàn, sau lưng họ, một tiếng nói non nớt đột nhiên vang lên.

"Cha! Mẹ! Tiểu Cường nhất định sẽ giữ lời hứa, sau này sẽ trở thành một đại anh hùng, Tiểu Cường không khóc nhè, Tiểu Cường sẽ làm hai người tự hào... Hức hức hức... " Tiểu Cường nức nở đứng dậy, cánh tay bé nhỏ quệt đi bụi bẩn trên khuôn mặt, nó lớn giọng thét lên, âm thanh phá vỡ cuống họng, biến tướng trở nên khàn đặc.

Đôi phu thê Hoắc Mộc nghiêng đầu nhìn lại, khóe miệng bấc giác nở rộ nụ cười hành phúc.

"Nhi tử, cha mẹ tin tưởng ngươi sẽ làm được, chúng ta ở trên trời nhất định luôn dõi theo ngươi!"

Lời nói vừa dứt, hai người cứ như thế tiêu tán khỏi thiên địa.

Tiểu Cường cắn vỡ cánh môi, máu đỏ theo trên khóe miệng tràn xuống, tay nó bấm chặt vào trong da thịt, mắt ứa lệ thủy, nhưng cuối cùng lại không rơi xuống.

"Tiểu Cường không khóc, Tiểu Cường nhất định sẽ không khóc, Tiểu... Tiểu Cường... Tiểu Cường rất mạnh mẽ... Tiểu cường không khóc... " Nó nhìn khoảng không trống rỗng trước mắt, miệng nhỏ liên tục lẩm bẩm không ngừng.

Ông lão đau lòng tiến lại gần nó, vứt xuống quải trượng, hai tay run rẩy ôm chầm đứa bé vào trong lòng ngực.



"Tiểu Cường là hảo hài tử, gia gia rất tự hào về ngươi, cha mẹ ngươi không c·hết, bọn họ sẽ luôn ở bên cạnh ngươi, theo dõi ngươi, bảo hộ ngươi... "

"Gia gia... Hức hức hức... "

Tiểu Cường không nhịn được nữa, nó ôm chặt ông lão khóc lớn, tiếng khóc tựa như con dao cắm vào trái tim ông lão.

Ông lão thở dài, vuốt đi lệ thủy khóe mắt, bàn tay già nua xoa nhẹ mái tóc đen nhánh của đứa bé, mặc cho nó gào thét, phát tiết uất ức trong lòng.

Bầu trời, hàng trăm đóa bạch liên hoa phủ xuống. Mỗi một đóa là một linh hồn. Đây là món quà mà Tô Thần muốn dành tặng người dân Thạch thôn, hắn hiểu được loại cảm giác mất đi người quan trọng nhất, nhưng cuối cùng, đến một lời từ biệt cũng không có cơ hội nói ra, điều đó khiến lòng người đau đớn, dằn vặt, không cách nào có thể diễn tả. Kiếp trước, đó chính là tiếc nuối lớn nhất của hắn, hắn hiểu, hắn đồng cảm, cho nên, dù cho bóc lên hao tổn căn cơ, hắn, Tô Thần cũng muốn vì đám người trần mắt thịt này hồi chuyển một chút tiếc nuối còn lại trong lòng.

"Thê tử... Ta đi, ngươi ở lại chăm sóc bản thân thật tốt, không cần nhớ nhung, không cần khổ sở. Ta đi rồi, ngươi hãy tìm cho mình một nơi nương tựa thật tốt, cố gắng, hảo hảo sinh hoạt, ta có lỗi với ngươi... "

"A Dũng... Ca ca phải rời đi nhân thế, cha mẹ mất sớm, giao ngươi cho ta chăm sóc, nhưng cuối cùng, ta lại không cách nào thể giữ vững hứa hẹn với tiên phụ, tiên mẫu. Để ngươi lại một mình, ta không an tâm, trong nhà còn một chút tích góp mà ta cất giữ mấy năm nay, vốn định sau này cho ngươi cưới vợ, nhưng cuối cùng lại thành ra thế này, không thể uống chén rượu mừng của ngươi, đây là tiếc nuối lớn nhất của ta, thật xin lỗi... Ngươi ở lại, hảo hảo sống thật tốt, ca ca sau này không thể bảo vệ ngươi được nữa, nhất định phải mạnh mẽ có biết hay không? Hẹn gặp lại... Hảo đệ đệ của ta... "

"Cha, mẹ... Tiểu Nguyệt phải đi một nơi rất xa... Nơi đó không có chém g·iết, không sợ đói khổ... Tiểu Nguyệt.... Tiểu Nguyệt nhất định sẽ nhớ hai người... "

"Tiểu Hoàng, đến lúc cha phải đi rồi, A Đẩu ngươi phải chăm sóc thật tốt, nếu để ta biết được tiểu nội tôn của ta chịu phải ủy khuất gì, dù là thành quỷ, lão già ta cũng nhất định không tha cho ngươi có biết hay không? Thôi... Ta đi trước, có lẽ mẹ ngươi đang ở âm giới đợi ta xuống dưới bồi bạn đây này... "

"..."

Tiếng khóc than, tiếng dằn vặt, tiếng tuyệt vọng đều gói gọn trong hai chữ chia ly. Người đi đau khổ, kẻ ở lại càng đau khổ hơn. Nhưng cuối cùng, đó chính là vận mệnh, không thể thay đổi, không thể trốn tránh, chỉ có trực diện đối mặt, người trần mắt thịt nào có khả năng tránh thoát thiên địa gông cùm, đó là quy tắc, kẻ mạnh định thắng thiên, kẻ yếu mặc chém g·iết. Bây giờ là thế, sau này nhất định cũng là thế!

Tô Thần cảm thán, không đành lòng nhìn thẳng. Hắn thở dài, lặng lẽ xoay người rời đi.

Tại mảnh đại lục này, có lẽ yếu đuối chính là tội, ta, Tô Thần, nhất định phải trở nên mạnh mẽ, dẫm nát mọi thứ quy tắc dưới chân. Cảnh tượng này, ta không muốn phát sinh trên người của ta một lần nào nữa!



Một khỏa cường giả chi tâm bên trong Tô Thần bất giác hình thành, ý chí của hắn biến tướng càng thêm kiên cố, khí chất non nớt chẳng biết khi nào đã biến mất không còn dấu tích, thay vào đó, là loại cảm giác trầm ổn, tĩnh lặng, sắc bén, tựa như một thanh tuyệt thế bảo kiếm, lặng mình ngủ say, ngày nó tuốt ra khỏi vỏ, chính là lúc thiên địa biến sắc, nhật nguyệt câu phần!

Mải đến lúc bóng lưng Tô Thần khuất xa, từng đóa liên hoa cuối cùng cũng hồn quy thiên địa. Người dân Thạch thôn, từng người mặt mũi t·ang t·hương, có người quỳ rập khóc lóc, có người ngửa mặt rống trời, đau thương vô hạn, bao trùm toàn bộ không gian.

Lão thôn trưởng ôm lấy Tiểu Cường đã khóc mệt mỏi chìm vào ngủ say, hắn lặng người đứng dậy. Ngắm nhìn thôn trang một vòng, khung cảnh tan hoang, đồi phế, cảnh còn người mất, thứ duy nhất còn tồn tại có lẽ chỉ là từng dòng hồi ức vỡ nát.

"Ài... Thạch thôn... Cuối cùng còn lại chỉ là quá khứ!" Ông lão chua xót thở dài.

Ngẩn người một lúc, lão bỗng nhiên nhớ đến điều gì, vội vàng đảo mắt xung quanh tìm kiếm.

" n công rời đi rồi sao? Ài... Đến danh tự của ân công còn chưa biết rõ, thật quá thất trách, thật quá thất trách!!!" Lão thôn trưởng lộ ra bộ mặt tự trách oán giận.

Cuối cùng, không thể làm gì hơn, hắn khom xuống cơ thể gầy guộc, gian nan cúi đầu bái tạ!

Toàn thể người dân Thạch thôn cũng phát giác điều này, đám người tràn đầy kính ý quỳ bái, một lòng vì vị đại hiệp vô danh dâng lên chúc phúc.

Thạch thôn sau khi tu sửa, giữa quảng trường thôn xóm, người dân đặt một pho tượng bằng đá cao hơn năm mét. Tượng mặt uy nghiêm, mắt sáng mày kiếm, tay phải nắm trường thương, tay trái chưởng liên hoa. Dưới chân khắc họa từng dòng văn tự cương liệt như đao...

Thạch Thôn Chi Thần - Vô Danh Đại Hiệp!

Tất cả những điều đang diễn ra ở đây, Tô Thần đều không hay biết. Nhưng sau này, Thạch thôn chắc chắn sẽ mang đến cho hắn kinh hỉ không cách nào có thể đoán trước.

Tương lai, một thiếu niên tay vác trường thương, một thân man lực quét ngang toàn bộ đại lục, người người kh·iếp sợ. Hắn tự nhận bản thân đến từ một nơi hẻo lánh mang danh Thạch thôn, cuộc đời của hắn, trời không kiêng, đất không nể, cả đời chỉ kính duy nhất một cái danh tự, Vô Danh Đại Hiệp!

...