Chương 9: Sinh Ly Tử Biệt.
Tô Thần miệng niệm chú ngữ, từng dòng kinh văn kim tự nổi lên bốn phía. Dưới cái nhìn của đám người, hắn lúc này chẳng khác gì một tên phật đà tái thế, quang mang chói lọi, mặt mũi an nhiên tường hòa.
Vù... Vù... Vù...
Kinh văn trôi nổi giữa không trung bắt đầu xoay động, gió mạnh thổi lên, đám người theo bản năng giơ tay che chắn tầm mắt. Tô Thần vẫn ngồi im bất động, miệng không ngừng thì thầm chú ngữ.
Dị tượng kéo dài không bao lâu, tiếp đó, đám người Thạch thôn đột nhiên trông thấy một màn quỷ dị đến mức khó tin. Kim tự hóa khí, nhẹ nhàng phủ xuống bán kính trăm mét, tựa như tuyết vũ, lất phất tung bay. Trên thân xác từng người thôn dân đ·ã c·hết, một đóa liên hoa nở rộ, cánh hoa trắng tinh thuần khiết, mộc mạc không nhiễm bụi trần.
Tô Thần mở ra mí mắt khép hờ, phật quang trên người nở rộ, hắn nhìn trời, bất giác thở dài một tiếng.
"Hồng trần như mộng, người tỉnh mộng tan; Nhân sinh như kịch, người tản kịch tàn... "
"Đúng vậy, thiên hạ này làm gì có cuộc gặp gỡ nào mà không chia ly, chia ly tại dương thế còn có cơ hội gặp lại, âm dương cách biệt thì dù cho có vạn kiếp luân hồi, cuối cùng cũng chỉ lướt nhẹ qua nhau, cảm xúc tồn tại mẫn diệt, ký ức như tờ giấy trắng t·hiêu r·ụi, thứ còn lại sau đó ngoài tro bụi thì chẳng còn gì khác... "
Tô Thần nhẹ giọng than thở, hắn lặng người, liếc nhìn khuôn mặt thê lương từng người thôn dân Thạch thôn, ánh mắt vô thần thoáng chốc lướt qua một tia kiên định.
"Thôi, nếu đã giúp người thì giúp đến cùng vậy, tổn hại căn cơ, sau này còn có thời gian tu bổ trở lại, ít nhiều xem như gieo xuống một chút thiện duyên... "
Dứt lời, hắn bấm niệm pháp chú, hàng trăm đóa liên hoa trắng tuyết xoay tròn, bay lên không trung. Chúng nó lấp lánh tựa như sao trời, tỏa ra quang mang thánh khiết.
Trong hàng trăm đạo ánh sáng chói lòa, hai đóa liên hoa cứ thế tách mình ra khỏi hàng ngũ, chúng quấn quýt, từ trên không trung hạ xuống, nhẹ nhàng lơ lửng đi đến trước mặt Tiểu Cường.
Tiểu Cường theo bản năng xòe ra mười ngón tay nhỏ, từ tốn nâng đỡ hai đóa liên hoa. Một luồng xúc cảm ấm áp theo đó lan truyền, bao phủ trái tim của nó.
Tại lúc ánh mắt đứa bé chất đầy hoang man, trong tai của nó đột nhiên vọng lên giọng nói quen thuộc, ôn nhu, hiền lành, tràn đầy yêu thương...
"Tiểu Cường... "
Tiểu Cường trợn lên hai mắt, con mắt to tròn ngay lập tức bốc lên một tầng hơi nước, nó không kiềm được, lệ thủy tựa như châu ngọc cứ thế tràn ra mi mắt.
"M... M... Mẹ... " Tiểu Cường run giọng hô lên, hình tượng kiên cường lúc đầu của nó chớp mắt vỡ thành nhiều mảnh.
Nó khóc! Nước mắt tựa như suối tuôn, vỡ đê cuộn trào. Suy cho cùng, dù cho có kiên cường đến mấy, bản thân nó cuối cùng cũng chỉ là một đứa trẻ không hơn không kém, tâm lý làm sao có thể chịu đựng nổi cảnh song thân vong mệnh? Nó kiên cường không có nghĩa là nó không biết rơi lệ, không những thế, điều này còn hoàn toàn trái ngược lại, người càng thể hiện sự kiên cường ra ngoài càng là người có trái tim yếu đuối đến mức thương cảm!
"Tiểu Cường ngoan, đừng khóc... "
Trước mặt đứa bé, một đóa liên hoa ngưng tụ, huyễn hóa trở thành một vị phụ nhân hiền từ. Nàng vươn cánh tay vuốt ve gò má của nó, ánh mắt tràn đầy ôn nhu cùng yêu thương nồng đậm.
Nhìn người phụ nhân, Tiểu Cường gào khóc càng thêm khổ sở, nó dang tay, liều mạng ôm chầm lấy nàng. Nó sợ, sợ nếu như không giữ mẫu thân lại, cuối cùng mẫu thân sẽ bay đi mất, tan biến, rời khỏi cuộc đời của nó.
Nhưng rồi, Tiểu Cường cứ thế xuyên qua người nàng, nàng vẫn đứng đó, từng trận gợn sóng từ trên cơ thể thoáng chốc lướt qua rồi rơi vào tĩnh lặng.
Đúng thế, nàng đ·ã c·hết, thứ hiện hữu trước mắt đứa bé chỉ là linh hồn của nàng.
"Sao lại như thế? Sao lại như thế!?" Tiểu Cường luống cuống, hoảng sợ gào lên.
Nó không tin tà tiếp tục hướng trên cơ thể mẫu thân lao đến, ngã trái, ngã phải, sau bao nhiêu lần thất bại, cuối cùng, nó ngã nhào xuống đất, mặt mũi lem luốc bụi bẩn.
Phụ nhân nhìn gương mặt Tiểu Cường dại ra, trong lòng dâng lên cảm giác đắng chát cùng bất lực. Không đành lòng, nàng mở miệng, nhẹ giọng kêu gọi.
"Tiểu Cường... "
Tiểu Cường không đáp lời, nó tuyệt vọng chôn mình dưới lớp đất cát, khóc không thành tiếng.
Phụ nhân nhìn hài tử của mình trở thành hình dạng như vậy, lòng nàng đau đớn như bị hàng ngàn m·ũi d·ao cắt thành từng khúc.
Nàng vươn tay, vừa muốn mở miệng lần nữa thì một bàn tay chắc nịt từ phía sau giữ lại bả vai của nàng.
Đóa liên hóa thứ hai hiển hóa, kia là một người đàn ông mặt mày nghiêm khắc, hắn nhìn nàng, nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt lộ ra thần sắc nhu tình.
"Để cho ta đến giải quyết đi!" Hắn nhẹ giọng nói.
Phụ nhân mím môi, lặng lẽ đứng sang một bên.
Người đàn ông đi đến bên người Tiểu Cường, hắn ngồi xuống, từ tốn lên tiếng.
"Tiểu Cường còn nhớ bí mật nhỏ của chúng ta lúc câu cá ở hồ Thái Hoàng hay không?"
Đứa bé nghe được giọng người đàn ông, cơ thể của nó run lên dữ dội, nó biết người đang nói chuyện với nó là ai, nhưng cuối cùng cũng không đủ dũng khí để ngẩng đầu lên nhìn, nó khóc, khóc càng thêm tức tưởi.
Người đàn ông nọ cũng không để ý, hắn mỉm cười, tiếp tục nói tiếp.
"Tiểu Cường lúc đó hỏi cha, tại sao hồ này lại có tên Thái Hoàng, cha nói, Thái Hoàng là một vị anh hùng, hắn vì cứu giúp thiên hạ bách tính mà không tiếc hi sinh thân mình, cuối cùng ngã xuống, máu của hắn nhuộm đỏ mặt hồ, cho nên hồ kia mới được mệnh danh là Thái Hoàng!"
"Sau khi nghe xong, ngươi còn nhớ lúc đó đã nói gì với cha hay không?"
"Ngươi nói... Sau này, nhất định sẽ trở thành một người vĩ đại giống như Thái Hoàng, để ta, mẹ ngươi cùng gia gia ngươi vì thế mà tự hào... "
"Cha nói, con đường này sẽ rất gian nan, thứ mà ngươi đối mặt không còn là cây cỏ hoa màu, con trâu cái kiến, mà đó sẽ là máu tanh, là xác c·hết chồng lên thành núi, nếu như không có một khỏa trái tim mạnh mẽ, kẻ yếu cuối cùng cũng chỉ có thể bị dòng sông lịch sử nhấn chìm bên dưới, không một ai biết đến sự tồn tại của ngươi. Thay vì thế, chi bằng giống như cha ngươi, an an ổn ổn làm ruộng, bình đạm sống đến cuối đời, trôi qua như thế không tốt hay sao... "
"Ngươi lại nói... Ngươi không sợ, ngươi tự tin có thể làm được. Nhìn ánh mắt kiên định của ngươi khi đó, cha đột nhiên lại tin ngươi có thể làm được, cho nên ta đồng ý... "
"Ngươi khi đó đã hứa với cha, tuyệt đối sẽ không làm cho cha thất vọng, nhưng cuối cùng đây? Cái mà ngươi để cha nhìn thấy là điều gì? Một tên tiểu tử chỉ biết khóc lóc? Tới việc đối diện với hiện thực còn không dám thì nói gì đến cứu giúp thiên hạ bách tính, trở thành một vị anh hùng giống như Thái Hoàng?"
"Ngươi... Nhi tử của ta... Chẳng lẽ cuối cùng chỉ là một kẻ hèn yếu hay sao?"
Tiểu Cường yên tĩnh, nằm im bất động. Tiếng khóc của nó càng lúc càng nhỏ dần, cho đến khi người đàn ông kết thúc câu chuyện, âm thanh của nó rốt cục cũng triệt để chìm vào tĩnh lặng.
"Đứng lên! Ta biết nhi tử của Hoắc Mộc ta không phải là một kẻ nhu nhược, tương lai hắn sẽ là một vị đại anh hùng, đã là đại anh hùng, làm sao có khả năng yếu đuối đến như thế?" Người đàn ông nghiêm giọng, hai mắt tràn đầy đau xót.
"Cha... T... Ta... " Tiểu Cường nghẹn ngào nói không thành tiếng.
"Đứng dậy! Chẳng lẽ ngươi muốn để ta cùng mẹ ngươi rơi đi nhân thế mà vẫn còn vướng bận hay sao? Nam tử hán, đại trượng phu; đầu đội trời, chân đạp đất, làm sao có khả năng yếu mềm đến như vậy?" Hoắc Mộc phẫn nộ quát.
Tiểu Cường bị tiếng quát mắng khiến cho run rẩy kịch liệt. Người phụ nhân nhìn thấy có chút không đành lòng, nàng muốn tiến lên khuyên giải liền bị lão trưởng thôn phất tay ngăn lại.
"Tin tưởng thằng bé!" Ông lão lệ nóng doanh tròng, ngữ khí kiên định mở miệng.
Phụ nhân đỏ hoe hai mắt nhìn ông lão, sau đó hướng về bóng lưng của hai phụ tử, nàng cắn môi, cố nén bức rức trong lòng, cả người cứ thế đứng ngây tại chỗ.
Thời gian cứ như thế trôi qua từng phút, mỗi một giây, lòng người càng thêm nặng trĩu.
Trên thế gian, có loại đau đơn nào hơn là cảnh sinh ly tử biệt? Song thân vong mệnh đối với một đứa bé chỉ mới bốn tuổi giống như Tiểu Cường chính là nỗi đau khốn khổ nhất!
"Đến cuối cùng... Thứ mà ta cùng mẹ ngươi không an tâm nhất vẫn chính là ngươi, hai người chúng ta có lỗi với ngươi, sau này, không có cha mẹ bên cạnh, nhớ tự mình chăm sóc bản thân thật tốt, hãy trở thành một vị anh hùng cứu nhân độ thế, cha tin tưởng ngươi sẽ làm được! Chúng ta trên trời sẽ luôn dõi theo ngươi, nhi tử của ta... " Hoắc Mộc thở dài, bên trong chứa đầy đắng chát.
Hắn giơ tay, ý định vuốt ve đầu tóc đen nhánh của nhi tử lần cuối, nhưng cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ buông xuống. Xót xa, cười nhẹ một tiếng, hắn xoay người đứng dậy, ánh mắt tràn đầy xin lỗi nhìn ông lão.