Chương 11: Bần Tăng Mặc Dù Xuất Gia, Nhưng Bần Tăng Ăn Mặn!
[TING! CHÚC MỪNG KÝ CHỦ HOÀN THÀNH NHIỆM VỤ: TIỄN PHẬT, TIỄN TỚI TÂY THIÊN!]
[BAN THƯỞNG: PHÁP BẢO THIÊN CẤP THƯỢNG ĐẲNG - VÔ CẤU THIỀN SA!]
[PHẦN THƯỞNG ĐÃ ĐƯỢC GỬI VÀO Ô HÀNH TRANG, VUI LÒNG KIỂM TRA VÀ NHẬN!]
...
"Thiên cấp thượng đẳng?" Tô Thần sáng lên hai mắt, mặt đầy hưng phấn, kìm nén đến đỏ bừng.
Hắn xoa xoa hai tay, không kịp chờ đợi liền mở ra ô hành nang, ngón tay điểm nhẹ, một tấm màn hình tinh thể viết đầy văn tự lít nhít, hiện ra trước mắt.
...
*Vô Cấu Thiền Sa: Được dệt từ vô lượng công đức, mặt áo đính kèm mười hai viên Bồ Đề Tiên Chủng, phật quang phổ chiếu, vạn tà tránh lui, gột rửa nghiệp chướng gia thân, không nhiễm nhân quả tuần hoàn!
Đẳng cấp: Thiên cấp thượng đẳng!
...
Xem xong, hai con đồng tử bắn ra tinh quang, Tô Thần nuốt xuống một ngụm nước bọt, từ trong hành trang lấy ra một chiếc Cà-Sa đỏ rực huyết sắc.
Tiếp đó, hắn lục lọi trong nhẫn trữ vật, cầm ra một thanh dao găm sắt bén, vận hết sức lực, mãnh liệt chém xuống mặt áo.
Một đạo âm thanh rét lạnh vang lên. Tô Thần trợn tròn hai mắt, Vô Cấu Trần Sa y nguyên không nhận một chút tổn hại, thế nhưng, thanh dao găm trong tay hắn vậy mà vỡ nát, biến thành hàng ngàn mảnh vụn.
"Hahaha... Quả nhiên, không hổ là Thiên cấp thượng đẳng, quá mẹ nó kích thích!" Tô Thần sảng khoái hô to.
"Từ nay, tùy thời khoác nó trên người, cái mạng nhỏ này xem như đã được đảm bảo!"
Tô Thần hưng phấn khoác chiếc Cà-Sa lên người. Từ bên ngoài nhìn vào, chiếc áo trông cực kỳ phổ thông, không có một điểm bất thường, quang mang cùng thần tính đều đã bị hệ thống che giấu hoàn toàn. Điều này, khiến Tô Thần càng thêm yên tâm mặc nó, không sợ người hữu tâm để mắt đến.
"Đúng rồi, nhìn dáng vẻ hiện tại hình như không được hợp lý cho lắm!" Tô Thần vuốt cằm thì thầm.
"Đúng! Chính là nó!"
Đăm chiêu một lúc, Tô Thần vỗ đùi thốt lên. Hắn chui vào bụi cây gần đó, loạch xoạch vài tiếng, chẳng bao lâu, một tên hòa thượng mặt mày phúc hậu, từ trong bụi rậm nhảy bổ ra ngoài.
"Hình dáng bây giờ mới hợp lý đây này!" Tô Thần vuốt vuốt cái đầu trọc lóc, khóe miệng câu lên tà mị, hài lòng gật gù.
"A di đà phật! Thiện tai, thiện tai!"
Hắn học theo bộ dáng người trong phật môn, hai tay hiệp chưởng trước ngực, mặt mũi trang nghiêm, miệng niệm phật ngôn.
"Hahaha... Bản đại gia... A phi... Bần tăng quả nhiên có tuệ căn, hiện tại là lúc nên xuất hành trừ ma diệt quỷ, phổ độ chúng sinh!"
Tô Thần đắc chí, càng diễn càng thêm nhập tâm. Hắn phẩy nhẹ tay áo, một tay vắt sau lưng, một chưởng nâng giữa ngực, hai chân thánh thoát, đạp đất rời đi.
...
Tang Dương quận, Bạch Vân thành, là một trong bảy tòa thành lớn nhất Thiên Mạc Vương Triều!
Vạn Lý Hoa Lâu!
Tửu lâu nổi danh đứng đầu đại lục, nghe nói, nó trải dài bát hoang đại hải, thân phận thần bí vô cùng, ngay cả các đại vương triều chi chủ, hay tiên môn thần tông đều không dám đắc tội.
Tại một bàn tiệc rượu nào đó, một đám người ăn vận phổ thông, ngồi tụ tập lại thành một khối. Từng người say khướt, nói năng lộn xộn. Một tên mắt to mày rậm nâng lên bình rượu dưới bàn, ừng ực uống cạn.
"Này! Các ngươi biết chuyện gì hay chưa? Nghe nói Cố tiểu thư sắp trở về thành Bạch Vân rồi đấy!" Tên mày rậm đột ngột khơi chuyện.
"Cố... Cố tiểu thư? Là ai?"
Đám người nhao nhao khó hiểu.
"Ai nha... Ta nói các ngươi, tại trong thành Bạch Vân này, nhắc tới họ Cố thì còn là ai vào đây nữa?" Tên mày rậm trách trách, lớn tiếng giải thích.
Đám người nghe tới đây, lập tức tỉnh rượu ba phần.
"Họ Cố? Ý của ngươi không phải là... "
Ầm!
Tên mày rậm vỗ bàn, một chân đạp lên thành ghế.
"Không sai! Chính là nữ nhi của Bạch Vân thành chủ, Cố Lạc Tuyết!"
Đám người dù đã đoán được người này là ai, nhưng chính tai nghe thấy, cũng không nhịn được hút vào một ngụm khí lạnh.
"Cố thiết phiến, cái mụ điên kia lại trở về?" Một kẻ mắt hình tam giác đột nhiên thốt lên.
Tên mày rậm nghe thấy kẻ này lại dám nói ra ba chữ "Cố thiết phiến" hắn liền sợ tè ra quần. Sẵn bình rượu trong tay, không chút chần chừ, lập tức nện xuống.
Keng!
Bình rượu vỡ thành nhiều mảnh. Tên mắt tam giác cứ thế bị đ·ánh b·ất t·ỉnh nhân sự.
"Cmn! Suýt nữa hại c·hết đám chúng ta, may mà lão tử phản ứng kịp thời." Tên mày rậm vuốt ve lòng ngực, thở ra một hơi nhẹ nhõm.
"Tới, không nói chuyện này nữa, tiếp tục uống rượu!"
"Đúng đúng đúng, tiếp tục uống, tiếp tục uống!"
Sự việc cứ thế lắng xuống, đám tửu quỷ này lại vứt hết mọi thứ ra sau ót, tiếp tục nhập tiệc. Nhưng bọn họ không biết rằng, cuộc trò chuyện vừa nãy lại đã bị một tên hòa thượng ngồi cách đó không xa nghe thấy. Kẻ này không phải ai khác chính là Tô Thần!
"Cố thiết phiến, Cố Lạc Tuyết!" Tô Thần nhấp một ngụm trà, thần sắc tràn đầy hứng thú.
Không đợi hắn tỉnh thần trở lại, một thanh thiết kiếm đột nhiên đập mạnh lên bàn, phát ra âm thanh trầm đục.
Bên cạnh Tô Thần, một tên nam tử thân vận hoàng y, mắt ngọc mày ngài, da trắng như tuyết. Kẻ này không nói không rằng, đặt mông ngồi xuống.
"Uy! Chỗ này đã có người, ngươi không nhìn thấy hay sao?" Tô Thần lộ ra sắc mặt khó chịu oán trách.
"Không phải chỗ ngồi còn trống rất nhiều hay sao? Một mình tiểu hòa thượng ngươi ngồi hết một bàn?" Nam tử hoàng y nhìn Tô Thân, môi đỏ mấp máy, âm thanh phát ra êm dịu tựa như hoàng yến.
Tô Thần nhìn người này, chân mày nhướng lên tràn đầy ngờ vực.
Mẹ nó! Một tên nam nhân mà thôi, giọng nói có cần phải hút hồn như vậy hay không?
Từ từ... Dừng khoảng chừng là hai giây!
Theo như kinh nghiệm xem phim bốn năm cùng đọc gần hai trăm quyển tiểu thuyết lớn nhỏ, nếu như không ngoài dự đoán, kẻ này chắc chắn là...
Nữ cải nam trang!
Tô Thần vuốt cằm, hai mắt híp chặt thành sợi. Hắn chăm chăm nhìn nam tử trước mắt, càng nhìn, trong lòng càng xác nhận suy đoán ban đầu là thật.
"Lại nhìn, ta móc mắt ngươi ra!" Nam tử hoàng y phát hiện bị người nhìn chăm chú, gương mặt lập tức lạnh băng.
"Khụ khụ khụ... " Tô Thần ho khan, chuyển dời ánh mắt sang hướng khác.
Nam tử hoàng y nhìn thấy Tô Thần thức thời như thế liền không tiếp tục truy cứu. Hắn nghiêng đầu, lớn giọng hô lên.
"Tiểu nhị!"
"Đến đây, đến đây!"
Một tên thân thể gầy gò, mặt cười rạng rỡ chạy lại. Hắn khom người, kính cẩn mở miệng.
"Khách quan gọi tiểu lại đây có việc gì hay không?"
"Ta muốn gọi món!" Nam tử hoàng y lạnh nhạt nói.
"Đây là thực đơn hôm nay của Vạn Lý Hoa Lâu, mời khách quan chọn lựa!"
Tiểu nhị đưa ra một tấm bảng gỗ, miệng cười không ngớt bắt đầu giới thiệu.
"Đây là Băng Linh Xà xào xả ớt, chất thịt săn chắc, mĩ vị vô cùng!"
"Đây là Hắc Bì Ngưu xông khói, mùi thơm nức lòng, ăn một lần là sẽ không quên!
"Còn đây là... "
Từng đạo từng đạo món ăn cứ như thế được tiểu nhị liệt kê tường tận. Cuối cùng, nam tử hoàng y điểm xuống ba món bên trong thực đơn, hai món mặn, một món chay, sau cùng là một bình Bách Hoa tửu.
"Cứ như vậy đi!" Nam tử hoàng y điểm xong món ăn, nhẹ giọng thông tri.
"Đã ghi nhận xong, mời khách quan chờ đợi trong ít phút."
"Ừm!"
Tiểu nhị cười cười túm lên thực đơn, vừa muốn xoay người rời đi liền bị Tô Thần lên tiếng gọi lại.
"Uy! Bần tăng còn chưa gọi món đây này!"
Tiểu nhị ngờ vực nhìn hắn, sau đó đưa mắt nhìn về nam tử hoàng y, thần sắc tràn đầy khó hiểu.
"Hai vị không phải đi cùng nhau hay sao?"
"Đúng vậy, bần tăng không quen người này, cho nên, mời thí chủ cho bần tăng mượn cái menu gọi món!" Tô Thần gật gù đáp lời.
"Menu?" Tiểu nhị gãi đầu không hiểu.
"A... Chính là thực đơn trong tay thí chủ." Tô Thần cười cười chỉ vào tấm bảng gỗ giải đáp.
"A! Đây, mời khách quan lựa chọn!" Tiểu nhị chợt hiểu, hai tay đưa tấm bảng gỗ đến trước mặt Tô Thần.
"Hôm nay Vạn Lý Hoa Lâu may mắn có rất nhiều món thuần chay vô cùng đặc sắc, bảo đảm khách quan sẽ tuyệt đối thỏa mãn cho mà xem!"
Tiểu nhị nhanh nhảu tiến lại gần Tô Thần, chỉ ra vài đạo món ăn thuần chay đặc sắc, miệng liên tục phun chữ giới thiệu.
Không bao lâu, tiểu nhị dừng lại, mặt đầy đắc ý đứng sang một bên, chờ đợi Tô Thần điểm món.
Tô Thần nhìn lại menu một lượt, sau đó nhẹ nhàng điểm xuống.
"Cho ta một món... Hỏa Kê chiên giòn, một món Địa Trư hấp xả, cùng một bình Liệt Dương tửu!"
Tiểu nhị nghe xong, vội vội vàng vàng hỏi lại.
"Khách quan gọi nhầm thì phải, toàn bộ những món mà khách quan vừa chọn đều là món mặn, không phải thuần chay, cái này... "
"Bần tăng không gọi nhầm!" Tô Thần lắc đầu xác nhận.
"Cái này... Khách quan không phải là người xuất gia hay sao?" Tiểu nhị lộ ra vẻ mặt cổ quái, nhỏ giọng hỏi.
"Đúng thế, bần tăng mặc dù là người xuất gia, nhưng bần tăng ăn mặn!" Tô Thần ngữ khí trang nghiêm đáp.