Chương 12: Luyện Thần Tam Cảnh!
"Khụ khụ... Khách quan chắc chắn gọi ba món này đúng chứ!?" Tiểu nhị nhỏ giọng hỏi lại.
"Ừm!" Tô Thần từ tốn gật đầu.
"Được rồi, vậy xin khách quan vui lòng chờ đợi một lúc... "
Nói xong, tiểu nhị ôm chặt tấm bảng gỗ rời đi, khuôn mặt vẫn còn in đậm thần sắc cổ quái.
"Tiểu hòa thượng ngươi thật là người tu hành hay sao?" Nam tử hoàng y nhìn Tô Thần, nghi hoặc mở miệng.
"A di đà phật, thật như vàng nguyên chất, thí chủ không nên hoài nghi bần tăng!"
"Người xuất gia ăn mặn như ngươi, đây là lần đầu tiên ta gặp được!"
"Thiện tai thiện tai, tu hành là tu tâm, chỉ cần trong lòng có phật, như thế là đã đủ rồi!"
Tô Thần chấp tay, bắt đầu nói nhăng nói cụi.
Nam tử hoàng y nghe đến lời này, nét mặt sau đó tràn đầy đăm chiêu.
"Tu hành là tu tâm sao!?" Hắn lẩm bẩm, tự hỏi.
Tô Thần nhìn người nọ trầm tư suy nghĩ, khóe miệng bất giác cong lên nụ cười đắc ý.
Hừ, thí chủ còn non và xanh lắm! Làm một kẻ xuyên việt, những đạo lý thiên mã hành không như thế này, bần tăng còn rất nhiều!
Thế nhưng, hắn không biết rằng, câu nói vừa rồi lại bất giác trợ giúp người nọ gỡ bỏ khuất mắt nhiều năm trong lòng, thành công phá vỡ bình chướng, cảnh giới chớp mắt thăng hoa, đạt đến tầng thứ cảnh giới mới.
Luyện Thần Cảnh!
Cảnh giới này lợi dụng mức độ tinh thuần từ linh khí hóa thạch, trực tiếp xông phá đại não, mở ra chín đạo gông xiềng giới hạn. Hội tụ tinh thần, khai phá tiềm năng não hải. Mỗi phá vỡ ba đạo xiềng xích, tinh thần lực sẽ lột xác một lần, đợi đến khi đạt tới trạng thái hoàn mỹ, dưới sự tác động của tinh thần lực, não bộ sẽ bị cải tạo, thoát khỏi giới hạn nhận biết của phàm nhân!
Luyện Thần Cảnh tổng cộng được chia làm ba giai đoạn.
Phá vỡ ba đạo gông xiềng đầu tiên, chính là Luyện Thần Phá Chướng!
Từ đạo thứ tư đến đạo thứ sáu, gọi là Luyện Thần Khai Minh!
Ba đạo cuối cùng, cũng là giai đoạn quan trọng nhất tại tầng cảnh giới này, Luyện Thần Thuế Phàm!
Nam tử hoàng y vừa rồi tỉnh ngộ, thành công phá vỡ đạo xiềng xích thứ nhất, chân chính bước vào cánh cửa Luyện Thần Phá Chướng Cảnh, điều này khiến hắn mừng rỡ không thôi.
Hắn đảo mắt nhìn Tô Thần, bên trong tràn đầy kh·iếp sợ.
Người này chẳng lẽ là cao nhân Phật môn? Tùy tiện chỉ điểm một câu liền khiến bản thân mình đột phá cảnh giới đã vây khốn gần hai năm nay, thật quá bất khả tư nghị!
Nhưng càng nhìn lại càng cảm thấy không đúng, người này khí thế nội liễm, khí tức phổ thông cực kỳ, so với phàm nhân không khác là mấy. Đã thế, cốt linh lại còn rất nhỏ, thậm chí so với mình, có lẽ còn nhỏ hơn vài tuổi, tuyệt đối không có khả năng là cao nhân đắc đạo.
"Người bình thường có thể nói ra lời lẽ như vậy hay sao!?" Nam tử hoàng y cau mày, nghĩ thầm.
"A di đà phật, thí chủ xin tự trọng, bần tăng là người xuất gia, nói không với nam sắc!"
Tô Thần đột nhiên lên tiếng, giọng điệu nghiêm trang, phá vỡ trạng thái suy tư của nam tử hoàng y.
Người nọ tỉnh thần trở lại, bị lời nói của Tô Thần kích thích, sắc mặt thoáng chốc đỏ lên.
"Phi, nói nhăng nói cuội, ta đối với hòa thượng không có hứng thú!" Hắn tức giận nói.
"Không hứng thú là tốt, không hứng thú là tốt!" Tô Thần vuốt ve lòng ngực, thở ra nhẹ nhõm.
Nam tử hoàng y nhìn thái độ của Tô Thần, sắc mặt liền trở nên xạm lại.
"Ngươi đây là có ý gì?" Hắn gằn giọng hỏi.
"Chính là ý như vậy!" Tô Thần không mặn không nhạt đáp.
"Ngươi... "
Chưa đợi người nọ phát tán, tiểu nhị liền bưng hai mâm thức ăn từ xa tiến lại.
"Đến rồi đây, đến rồi đây, thức ăn đã đến, mời hai vị dùng bữa."
Bày xong từng đĩa món ăn lên bàn, tiểu nhị liền cảm giác bầu không khí nơi đây có chút không đúng. Nhìn nam tử hoàng y mặt mày hàm sát, trên trán tiểu nhị liền vã xuống từng giọt mồ hôi.
Nguy, chỗ thị phi này không nên ở lâu, chuồn lẹ!
Tiểu nhị cuốn lên hai cái mâm tròn, ba chân bốn cẳng chạy trốn biệt tăm.
Nhìn nam tử hoàng y như muốn ăn tươi nuốt sống mình, da mặt Tô Thần co giật liên tục.
"Thí chủ sát nghiệp quá nặng, tâm không tịnh, làm sao tu thành chính quả? Phật môn chúng ta có một câu nói thế này, bỏ đồ đao xuống, lập địa thành phật. Thí chủ có muốn hay không xuống tóc, quy y ngã phật? Bần tăng cảm thấy thí chủ cùng Phật môn rất có duyên phận, chi bằng... "
"Câm miệng!!!" Nam tử hoàng y lạnh lùng quát lớn.
Hắn nhìn lầm, kẻ này làm sao có khả năng là cao nhân đắc đạo? Khẩu xuất tiện ngôn, ăn nói hàm hộ, đã vậy còn không có khí chất của người tu phật. Lời nói trước đó chín phần mười là may mắn, hoặc nghe được từ chỗ nào đó rồi thuật lại y nguyên mà thôi, chắc chắn là vậy!
"A men... Khụ khụ, a di đà phật, xem ra phật duyên chưa tới, không thể cưỡng cầu!" Tô Thần nín cười, chấp tay nói.
"Hừ!"
Nam tử hoàng y nghiến chặt hàm răng, không tiếp tục để ý Tô Thần.
Nể tình ngươi có công lao giúp ta đột phá khốn cảnh, lần mạo phạm này tạm thời tha cho ngươi một mạng!
Bắt lấy hai chiếc đũa gỗ trên bàn, hắn ngấu nghiến ăn, tựa như đang phát tiết bực dọc trong người.
"Mô phật! Miếng ăn quá khẩu thành tàn. Tham ăn c·hết tắc, tiếng mang muôn đời!" Tô Thần hiệp chưởng, mở miệng nói.
Nam tử hoàng y dừng lại động tại trên tay, trên trán nổi đầy gân xanh.
"Ngươi là đang nói ta đúng không?" Hắn gằn giọng hỏi.
"Ai di đà phật, thí chủ đừng hiểu lầm. Bần tăng chỉ nói những kẻ tham ăn tục uống mà thôi!"
"Ngươi... "
Rắc!
Đôi đũa trên tay người nọ đột nhiên bẻ gãy làm hai.
"Khụ khụ, nên ăn cơm, thí chủ cũng nhanh ăn đi kẻo nguội!"
Tô Thần nhìn người nọ sắp tới biên giới bạo tẩu, mí mắt của hắn chợt nhảy, ngay sau đó, lập tức đổi giọng chuyển dời chú ý.
"Ai nha... Món Địa Trư hấp xả này không tồi, thịt mềm mại, mùi hương thơm nồng, uống kèm với Liệt Dương tửu quả nhiên là tuyệt phối."
"Cái này cái này, Hỏa Kê chiên giòn thật sự quá ngon, ai nha, ngươi xem, ngay cả xương cũng giòn rụm đến như thế, không hổ là nhân gian mỹ vị... "
Nhìn cảnh tượng trước mắt, nam tử hoàng y càng giận lại không có chỗ để phát tiết. Hắn mất hết hứng thú đặt đũa xuống bàn, rót ra một ly Bách Hoa tửu, một ngụm uống cạn.
"Cái kia... Bần tăng muốn hỏi một vấn đề nhỏ... "
Lúc này, một đạo âm thanh rụt rè từ bên cạnh nam tử đột nhiên truyền vào tai hắn.
Nam tử hoàng y lạnh nhạt liếc mắt, Tô Thần co rụt lùi lại.
"Nói!"
"Khụ khụ, ta muốn hỏi đó là... thí chủ không ăn nữa hay sao?"
"Ăn hay không ăn có liên quan gì đến ngươi?"
"A... Nếu thí chủ không ăn nữa thì cứ để bần tăng ăn giúp. Còn thừa nhiều đến như vậy, Phật môn bọn ta luôn tuân theo phật chỉ, không được lãng phí thức ăn, cho nên... "
"Cho nên dù có đổ cho chó ăn ta tuyệt đối cũng không cho ngươi!" Nam tử hoàng y cười lạnh khinh bỉ.
"Ài... Nếu thí chủ đã nói như thế thì bần tăng cũng không cưỡng cầu."
Tô Thần đáng tiếc lắc đầu, không nhanh không chậm bắt đầu ăn như gió cuốn.
"Đúng rồi... "
Đang ăn, Tô Thần đột nhiên nhớ ra điều gì, hắn dừng lại động tác trên tay, nhìn nam tử hoàng y, mở miệng hỏi.
"Thí chủ có biết một người tên là Cố thiết phiến hay không?"
Nghe đến ba chữ "Cố thiết phiến" nam tử hoàng y bỗng dưng tản mát ra sát khí c·hết người.
"Ngươi vừa nói cái gì?" Người nọ bóp chặt nắm tay, xương cốt phát ra âm thanh khanh khách.
"Bần tăng hỏi thí chủ có biết người gọi Cố thiết phiến không đó mà! Cố thiết phiến đó, đúng thế, chính là Cố thiết phiến!" Tô Thần mờ mịt, lặp đi lặp lại nói chuyện.
"Ngươi muốn c·hết đúng không?" Nam tử hoàng y hàm sát gằn giọng.
"Đương nhiên là không rồi, đang sống sờ sờ ai lại muốn c·hết cơ chứ? Thí chủ cớ sao lại hỏi như vậy? A! Chẳng lẽ.... "
Tô Thần vỗ đùi, lộ ra thần sắc bất khả tư nghị nhìn người nọ.
"Chẳng lẽ thí chủ... Crush Cố thiết phiến?!!"
"Crush???" Nam tử hoàng y chau mày nhìn hắn.
"A! Chính là yêu thầm, cái thể loại này đó!" Tô Thần giải thích.
"Ngươi tên khốn kiếp này!"
Nam tử hoàng y không nhịn được nữa bắt lấy chuôi kiếm trên bàn, âm thanh bén nhọn vang lên, lưỡi kiếm tuốt ra khỏi vỏ. Một đạo hàn quang lóe sáng, chớp mắt, lưỡi kiếm sắt bén đã kề sát cuống họng Tô Thần.
"Thí chủ bình tĩnh, đừng manh động!" Tô Thần nuốt xuống một ngụm nước bọt, thở gấp nói.
"Cho ngươi cơ hội nói lại một lần nữa!" Nam tử hoàng y lạnh băng nói.
"Khụ khụ... Trước hết thí chủ cứ lấy cái thứ này xuống trước đi đã, b·ạo l·ực là không tốt, chuyện gì cũng có hướng giải quyết của nó!" Tô Thần chỉ chỉ thanh kiếm đang gác trên cổ cười cười.
"Nói!" Người nọ không thỏa hiệp chút nào gầm nhẹ.
"Cố Lạc Tuyết, Cố mỹ nhân, Cố tiên tử... Ok chưa?" Tô Thần bĩu môi nói.
Nam tử hoàng y híp mắt nhìn Tô Thần một lúc lâu, sau đó lặng lẽ thu hồi thiết kiếm.
"Lần này tha cho ngươi một mạng, lần sau nói chuyện nên giữ mồm giữ miệng, nếu không đừng trách ta!"