Chương 13: Hoang Thiên Vực Địa Đồ!
"Tiểu nhị, tính tiền!"
Nam tử hoàng y lườm Tô Thần một cái, sau đó đặt xuống một viên linh thạch rời đi.
Tô Thần vuốt ve cuống họng, nét mặt hời hợt chớp mắt biến mất không con tăm tích.
"Cố Lạc Tuyết... Nữ cải nam trang sao? Thật thú vị!" Hắn híp mắt, thì thầm.
Ngay từ đầu, Tô Thần liền đã phát hiện thân phận thật sự của nam tử hoàng y. Vốn dĩ chỉ sơ bộ phán đoán kẻ này rất có khả năng là nữ nhân, nhưng bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ để kết luận thân phận chính xác là ai. Nguyên do khiến Tô Thần khẳng định người vừa nãy là Cố Lạc Tuyết đơn giản chỉ có một, đó chính là hệ thống!
Không sai, hệ thống còn có công năng dò xét thông tin, chỉ cần mục tiêu cách Tô Thần không quá mười mét, toàn bộ thông tin của kẻ đó sẽ bị hắn tóm gọn trong lòng bàn tay.
...
[Cố Lạc Tuyết]
Giới tính: Nữ!
Hảo cảm: -1.
Mức độ nguy hiểm: Không đáng nhắc tới!
Thân phận: Nữ nhi của Bạch Vân thành chủ, đệ tử Vân Nam học cung, Giám Xử Ti (Thượng quan của Thiên Mạc Vương Triều).
Tu vi: Luyện Thần Phá Chướng Cảnh (Đạo thần xích thứ nhất).
Tâm pháp: Bích Lạc Băng Thiên (Huyền cấp hạ đẳng).
Công pháp: Lưu Thủy Kiếm Quyết (Hoàng cấp thượng đẳng) Thập Nhị Kiếm Kỹ (Huyền cấp hạ đẳng) Khinh Thân Thuật (Hoàng cấp trung đẳng)...
Thể chất: Linh Lung Khiếu Tâm (chưa thức tỉnh).
Huyết mạch: không!
Tính cách...
Sở thích...
*Chú ý: người này đang mang nhiệm vụ truy bắt Cuồng Ma - Lục Sát, bởi vì trải qua nhiều ngày vẫn chưa tra được manh mối gì, cho nên tâm tình sa sút, rất dễ phát hỏa, đề nghị không nên trêu chọc!
...
Nhìn thêm vài lần bảng thông tin của Cố Lạc Tuyết, Tô Thần lặng lẽ tắt đi. Hắn vuốt cằm, hai mắt lập lòe dị quang.
"Cuồng Ma - Lục Sát? Đây không phải là Lục tiện nhân hay sao? Hắn làm sao lại xuất hiện tại Bạch Vân thành?"
Dựa theo trí nhớ của Diệp Thiên Phong, Tô Thần biết được, Lục Sát thân phận là người của Tuyệt Thiên Ma Tông, chính là đệ tử thân truyền của đại trưởng lão Nhậm Kiếm Minh. Ở tông môn, bởi vì tính cách quái dị, phóng đãng không chịu trói buộc, cho nên cùng Diệp Thiên Phong đi lại rất gần. Hai người miễn cưỡng có thể gọi là bằng hữu chí giao!
Cái tên Lục tiện nhân cũng chính là do Diệp Thiên Phong lấy cho hắn!
"Mặc kệ, tên này thực lực không tồi, mặc dù không biết Cố Lạc Tuyết vì sao lại truy bắt hắn, nhưng với cảnh giới Luyện Thần Phá Chướng của nàng, muốn bắt được hắn e rằng còn khó hơn cả lên trời!" Tô Thần thần bí cười thầm.
Lúc này, tiểu nhị từ xa tiến lại, lấy đi viên linh thạch mà Cố Lạc Tuyết để lại trên bàn, cất giấu thật kỹ, hắn mỉm cười thân thiện nhìn Tô Thần.
"Mời khách quan tiếp tục dùng bữa, tiểu nhân mạn phép rời đi trước!"
Vừa nói, hắn liền xoay người rời đi.
"Khoan đã... Thí chủ xin dừng bước!" Tô Thần đột nhiên gọi lại.
"Khách quan có việc gì cần chỉ giáo?" Tiểu nhị xoay người, mờ mịt hỏi.
"Khụ khụ... Bần tăng muốn hỏi thí chủ một ít vấn đề, không biết... "
"Việc này... Khách quan thông cảm cho tiểu nhân, tửu quán hiện tại đang rất bận rộn, e rằng không có thời gian để... "
Cạch!
Tô Thần từ tốn đặt lên mặt bàn một viên linh thạch, mặt cười hiền hòa.
"Không biết thí chủ bây giờ đã có thời gian hay chưa?"
"A... Đã có đã có, khách quan có chuyện gì cứ việc hỏi, tiểu nhân biết gì sẽ nói nấy, tuyệt không dám giấu diếm nửa lời!" Tiểu nhị sáng rực hai mắt, tốc độ ánh sáng bắt lấy viên linh thạch trong tay Tô Thần, mặt cười sảng khói đáp lời.
"Khụ khụ... Chuyện là... Bần tăng muốn tìm mua một tấm bản đồ, không biết đến chỗ nào mới có thể mua được?" Tô Thần hỏi.
Nói tới đây, Tô Thần lại có cảm giác nhức hết cả trứng. Hắn vốn dĩ là người xuyên việt, đối với địa đồ nơi đây chẳng khác gì là người mù mò mẫm đường đi. Vốn đĩ còn trông cậy vào việc dung hợp ký ức của Diệp Thiên Phong liền có thể vô sự tự thông, thế mà cuối cùng kẻ này lại là một tên mù đường chuyên nghiệp!
Đừng hỏi tại sao đã là tu luyện giải mà còn mắc phải chứng bệnh mù đường, đó là cả một vấn đề lớn lao đến khoa học cũng không cách nào có thể giải thích được!
Theo như hệ thống định nghĩa, việc mù đường không phụ thuộc vào cấp bậc tu vi cao hay thấp. Phàm nhân có mù đường cấp thấp, thì tu luyện giả sẽ có mù đường cấp cao!
Tức là tu luyện giả chỉ cần bị hội chứng này, dù cho tinh thần lực có mạnh, não bộ tu luyện tới mức độ ngàn năm không quên thì chứng bệnh này vẫn sẽ như gốc rễ bám chặt vào sâu bên trong linh hồn, đó là tiên thiên bản tính, không có khả năng có thể thay đổi.
Tu luyện giả còn vì thế mà đặt cho những trường hợp đặc biệt này một cái tên gọi, đó là Tiên Thiên Chứng!
Tô Thần vuốt vuốt mi tâm, sầu mi khổ kiểm nhìn tiểu nhị bằng ánh mắt chờ mong.
"Khách quan muốn hỏi mua bản đồ hay sao?" Tiểu nhị bất ngờ hỏi.
Tô Thần gật đầu.
"Này thì không khó lắm, nếu khách quan muốn mua một tấm địa đồ ghi lại đầy đủ địa vực của Thiên Mạc Vương Triều thì có thể tìm tới các quầy hàng chuyên bán tạp cụ, giá cả cũng không đắc lắm, một viên linh thạch là đủ!" Tiểu nhị suy tư một lúc rồi đáp.
"Không phải là địa đồ của toàn bộ đại lục hay sao? Làm sao chỉ có một mình Thiên Mạc Vương Triều?" Tô Thần khó hiểu hỏi.
Tiểu nhị nghe thế liền nhìn Tô Thần bằng ánh mắt cổ quái.
"Khách quan đang đùa tiểu nhân hay sao? Đại lục rộng lớn biết bao, chí cường giải cả đời cũng chưa chắc đi hết, còn có Hỗn Loạn Tinh Hải, Vô Tận Sâm Lâm, Thập Tam Trọng Địa, ngàn ngàn vạn vạn địa vực lớn nhỏ, đừng nói toàn bộ đại lục, ngay cả một mình Hoang Thiên Vực nhỏ bé như chúng ta cũng đã đủ để Thiên Đan Cảnh đại năng chạy muốn hụt hơi. Như vậy thử hỏi, tấm địa đồ nào có khả năng ghi chép cho hết?" Tiểu nhị kỳ kỳ quái quái nói.
Tô Thần nghe xong, vẻ mặt hờ hững dường như không có chút nào ngoài ý muốn.
Những gì tiểu nhị vừa nói thực chất hắn đều biết rõ. Hắn hỏi, vốn dĩ là mang theo tâm lý may mắn mà thôi. Thứ mà Tô Thần thực sự để tâm chính là hậu trường của Vạn Lý Hoa Lâu, hắn không tin một cỗ thế lực thần bí trải dài toàn bộ đại lục giống như Vạn Lý Hoa Lâu lại không có nổi một tấm bản đồ đại lục!
"Thật sự không có hay sao?" Tô Thần kiên nhẫn hỏi lại.
"Thật sự không có!" Tiểu nhị khổ sở lắc đầu.
Cạch!
Tô Thần đặt mười viên linh thạch lên bàn, thần sắc thành khẩn không thôi.
"Thật sự không có hay sao?"
"Cái này... "
Nhìn mười viên linh thạch rực rỡ lam sắc, trái tim tiểu nhị nhảy lên liên tục.
Mẹ nó! Mười viên nha! Bằng cả tháng lương của lão tử!
Chưa đợi hắn đắn đo, lại cạch một tiếng nữa truyền vào trong tai của hắn.
Năm mươi viên linh thạch!
"Cái này cái này... "
Tiểu nhị ngó trái ngó phải, mặt mày tràn đầy xoán xuýt.
Kỳ thật trong lòng Tô Thần hiện tại cũng đang rỉ máu liên tục. Trọn vẹn sáu chục viên linh thạch nha! Mặc dù gia sản Diệp Thiên Phong để lại cho hắn không ít, nhưng tiêu xài phung phí kiểu này cũng không đủ để hắn sống qua mùa quýt này mất!
Nhìn xem sắc mặt của tên tiểu nhị, Tô Thần càng thêm chắc chắn suy đoán trong đầu. Gương mặt của hắn chớp mắt trở nên hung ác, hàm răng cắn chặt.
Đùng!
Một trăm viên linh thạch!
"Ực!" Tiểu nhị nuốt xuống một ngụm nước bọt, hai con đồng tử trừng to như lồng đèn.
"Thật sự không có hay sao?!!" Tô Thần mặt mũi táo bón, giọng điệu khó khăn hỏi lại lần nữa.
"Cái cái cái... "
"Được rồi! Qua thôn này là sẽ không còn tiệm này, bần tăng cáo từ!"
Tô Thần nhìn thấy tiểu nhị vẫn còn chần chừ, hắn liền làm bộ tức giận, túm sạch toàn bộ số linh thạch trên bàn, ý định rời đi.
"Từ từ, từ từ đã khách quan... "
Tiểu nhị nhìn thấy Tô Thần muốn đi liền trở nên gấp gáp.
"Thế nào? Thí chủ còn có việc gì hay sao?" Tô Thần giả bộ mờ mịt, hỏi.
"Ai nha... Khách quan không phải nói muốn tìm mua bản đồ hay sao?"
"Bần tăng đúng là đang tìm mua, thế nhưng, như lúc nãy bần tăng có nói, thứ bần tăng muốn tìm là địa đồ đại lục! Thí chủ biết sao?" Tô Thần tràn đầy mong đợi hỏi.
"Thứ này... Không có!" Tiểu nhị xấu hổ lắc đầu.
Tô Thần nghe xong liền xạm mặt lại.
"Thí chủ đang đùa bần tăng hay sao? Reo rắc cho bần tăng hi vọng rồi tàn nhẫn đạp bần tăng xuống đáy vực sâu? Thí chủ tâm thật tàn nhẫn!" Tô Thần lộ ra thái độ trách trời thương thân chỉ trích.
"Khụ khụ... Khách quan bình tĩnh! Địa đồ đại lục mặc dù không có, nhưng địa đồ Hoang Thiên Vực, không biết khách quan có hứng thú hay không?"
"Hoang Thiên Vực?" Ánh mắt thoáng chốc Tô Thần lướt qua một vệt thần quang.