Chương 14: Nỗi Khổ Của Tiểu Nhị.
"Nếu là Hoang Thiên Vực địa đồ thì bần tăng miễn cưỡng có thể chấp nhận, chỉ là... Thứ này không biết giá cả thế nào?" Tô Thần làm bộ làm tịt, gặng hỏi.
"Thật ra thì thứ này không bán, với lại, toàn bộ Thiên Mạc Vương Triều, nói không chừng tối đa chỉ có ba tấm địa đồ. Trùng hợp, Vạn Lý Hoa Lâu chính là đang sở hữu một tấm!" Tiểu nhị nhỏ giọng thông tri.
"Không bán? Không bán vậy thí chủ nói cho bần tăng để làm cái gì? Con mẹ thí chủ!" Tô Thần tức giận, lập tức mở miệng thô tục.
"Khụ khụ khụ... " Tiểu nhị ho khan liên tục, mặt mày đỏ choét, kém chút tức nôn ra máu.
Mẹ nó! Hình tượng người tu hành ở đâu? Không phải nói tăng nhân miệng vàng lời ngọc hay sao? Thế nào mở miệng ra ngoài càng nhìn càng giống d·u c·ôn ác bá như thế?
Tiểu nhị hoài nghi nhân sinh. Mặc dù tức không chịu được, nhưng bằng kinh nghiệm mười năm trong nghề cùng thiên tư lật mặt trời phú, hắn nhanh chống cười tươi rạng rỡ, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Haha... Khách quan có lẽ không biết, thứ này mặc dù không bán, nhưng tiểu nhân có cách giúp ngài đạt được nó!"
"Ồ! Thí chủ nói nghe thử xem!" Tô Thần hứng thú mở miệng.
"Là thế này, tiểu nhân trong lúc vô tình nghe thấy mấy vị quản sự trò chuyện, biết được Vạn Lý Hoa Lâu sắp tới sẽ có một trận đại hội quan trọng, bao gồm mấy đại tông phái chính đạo từ khắp Thiên Mạc Vương Triều tự hành tề tựu. Mặc dù mang tiếng là đại hội, nhưng kèm theo còn có vài tiết mục nhỏ khác vô cùng đặc sắc, một trong số đó chính là Tụ Bảo Hội!"
"Tụ Bảo Hội? Là cái đồ chơi gì!?" Tô Thần mờ mịt, bản năng mở miệng hỏi.
"Cái này... Thực chất thì Tụ Bảo Hội chính là truyền thống ba năm một lần của Vạn Lý Hoa Lâu, bản chất của nó là trưng bày cùng trao đổi các loại bảo vật quý hiếm. Điểm đặc biệt của Tụ Bảo Hội đó là chỉ dùng vật đồng giá để trao đổi, hoặc đáp ứng một loại điều kiện nào đó từ chủ sở hữu. Nghe quản sự nói, lần này, Vạn Lý Hoa Lâu cũng xuất ra năm loại bảo vật quý hiếm dùng để trao đổi, trong đó còn có một tấm địa đồ Hoang Thiên Vực!"
Tiểu nhị dừng một lúc rồi nói tiếp.
"Nhắc tới cũng trùng hợp đến lạ, vốn dĩ thời điểm Tụ Bảo Hội diễn ra là một tháng sau. Nhưng không biết đám tông môn kia tại sao lại muốn mở Chính Đạo Hội, bởi vì đại hội diễn ra ở Vạn Lý Hoa Lâu, cho nên mấy vị quản sự cũng thuận nước đẩy thuyền, tổ chức Tụ Bảo Hội cùng Chính Đạo Hội ngay cùng một ngày!"
"Ồ! Chính Đạo Hội bao giờ diễn ra?" Tô Thần híp mắt, bên trong lóe lên một vệt quang mang.
"Ba ngày sau!" Tiểu nhị giơ lên ba ngón tay, đáp.
"Tốt, số linh thạch này cho thí chủ, bần tăng cáo từ!" Tô Thần vứt lại túi linh thạch, dứt lời liền xoay người rời đi.
"Khoan đã, khách quan xin dừng bước!" Tiểu nhị thấy Tô Thần rời đi liền nôn nóng gọi lại.
Tô Thần xoay đầu, nghi hoặc nhìn tiểu nhị.
"Thí chủ còn có chuyện gì? Linh thạch toàn bộ đều là thật, thí chủ nếu không tin có thể đưa lên miệng cắn thử kiểm tra."
Tiểu nhị xấu hổ, phất tay liên tục.
"Không không không, khách quan đừng hiểu lầm, tiểu nhân chỉ là sợ khách quan chưa hiểu rõ quy tắc tham gia đại hội lần này, cho nên mới muốn thông tri một chút mà thôi."
"Ồ! Tham gia đại hồi còn có quy tắc nữa hay sao? Dài dòng như vậy?" Tô Thần nhíu mày nói.
"Khụ khụ khụ... Vốn dĩ Tụ Bảo Hội không có quá nhiều yêu cầu, nhưng lần này tương đối đặc thù, bởi vì có thêm Chính Đạo Hội, cho nên cần phải có th·iếp mời mới được tham dự!"
"Th·iếp mời? Thứ này làm sao lấy được?" Tô Thần có chút bất mãn, hỏi.
"Tiểu nhân nghe nói, chỉ có các đại tông môn, người của hoàng thất, cùng Vân Nam học cung mới có th·iếp mời, cho nên, nếu như khách quan muốn tham, cách duy nhất chỉ có... " Tiểu nhị ngập ngừng, ánh mắt thần bí, gương mặt thoáng chốc trở nên trầm trọng.
Nhìn biểu hiện của hắn, Tô Thần tràn đầy kh·iếp sợ, hắn không ngờ kẻ này lại to gan lớn mật như vậy!
Ầm!
Tô Thần vỗ bàn, hai tay run rẩy hiệp chưởng trước ngực.
"A di đà phật, phật môn lấy từ bi làm đầu, phổ độ cứu nạn, hành thiện tích đức, làm sao có thể làm ra hành động g·iết người đoạt thiệp trắng trợn như thế?" Hắn càng nói càng đề cao giọng điệu của mình, hận không thể khiến cả tửu quán nghe thấy.
Động tĩnh chỗ này thành công dẫn đến sự chú ý của đám người xung quanh. Tô Thần hài lòng gật gù đắc ý.
Hắn sở dĩ làm như vậy đó là lo sợ người khác sẽ hoài nghi đến mình. Tên tiểu nhị này vừa rồi không giữ mồm giữ miệng, có ý đồ g·iết người c·ướp c·ủa còn dám trắng trợn nói to đến như thế, kém chút để một người thiện lương như hắn phải lưng vác ô danh!
Đáng c·hết con sói già gian ác! Hừ...
"Khụ khụ... A di đà phật! Kẻ này đã nhầm đường lạc lối, có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, bần tăng đang dùng phật môn giáo lý dẫn dắt hắn ra khỏi hắc ám, hướng về quang minh chính đạo, các vị không cần để tâm, cứ tiếp tục dùng bữa, việc cứu khổ cứu nạn do một mình bần tăng phụ trách là được! Ta không vào địa ngục, thì ai vào địa ngục?!" Tô Thần cười từ bi, hướng đám người lộ ra dáng vẻ chính khí lẫm liệt.
"Ra là vậy... "
"Quả nhiên là cao tăng đắc đạo, xã hội có những người như đạo hữu đây thì còn sợ gì không tốt đẹp!?"
"Bái phục, bái phục... "
"..."
Đám người nhao nhao lên tiếng, sau đó quay đầu uống rượu, không tiếp tục chú ý đến hai người.
Tô Thần lúc này mới thở dài một hơi, không hề quan tâm gương mặt khó coi của tiểu nhị, chớp mắt liền tiến lại bên cạnh, kéo hắn chui xuống gầm bàn.
"Khách quan, ngươi ngươi... Ngươi cái tên khốn kiếp này!" Tiểu nhị tức hổn hển túm chặt cổ áo Tô Thần, nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn.
"Khụ khụ... Thí chủ bình tĩnh, vừa rồi bần tăng chỉ là vì an nguy của hai người chúng ta cho nên mới ra hạ sách như thế, chuyện gì cũng từ từ nói, đừng manh động!" Tô Thần ho khan vài tiếng, nói.
"An nguy cái gì? Ta có nói điều gì phạm pháp hay sao? Ngươi rõ ràng là đang mượn cớ hãm hại ta!" Tiểu nhị căm tức nói.
"Hừ, thí chủ còn dám nói là không phạm pháp!? Ban ngày ban mặt dám xúi bậy bần tăng đi g·iết người c·ướp c·ủa, mà còn nói to đến như thế! Bần tăng nếu không nhanh trí thì thí chủ bây giờ có lẽ đã ăn cơm tù rồi có biết hay không?!!" Tô Thần bất bình phản bác.
"???" Tiểu nhị một mặt mờ mịt nhìn Tô Thần.
"Xúi bậy? Giết người c·ướp c·ủa? Ngươi rốt cục đang nói nhăng nói cuội cái gì thế? Ta bảo như vậy bao giờ?!!" Tiểu nhị sững sờ, hỏi.
"Thí chủ còn không thừa nhận? Đừng tưởng rằng IQ bần tăng thấp, bần tăng nói cho thí chủ biết, bần tăng đã luyện tới cảnh giới nhìn mặt đoán chữ tầng thứ viên mãn. Ánh mắt của thí chủ lúc nhắc đến chuyện th·iếp mời rõ ràng tràn đầy âm u, sát khí ẩn hiện, ngoài ra còn có một tia hoảng sợ, mặc dù chỉ là lướt qua nhưng đừng hồng qua mặt được đôi Hỏa Nhãn Kim Tinh này của gần bần tăng!" Tô Thần lộ ra thần sắc cơ trí, nhếch miệng khinh thường.
"Ngươi ngươi... Rõ ràng là ngậm máu phun người!" Tiểu nhị trợn lòi hai mắt, chỉ thằng vào mặt Tô Thần, run giọng.
"Hừ! Còn không thừa nhận? Dưới gầm bàn này chỉ có hai người chúng ta, thí chủ cứ yên tâm mà thừa nhận, bần tăng sẽ không tố cáo thí chủ. Bần tăng nói ra là để thí chủ rút có thể kinh nghiệm, lần sau nếu như còn có suy nghĩ suy hiểm như thế, tốt nhất nên thu liễm một chút, có những việc không thể quá trương dương lộ liễu, có biết hay chưa?" Tô Thần mở miệng răng dạy.
Không đợi tiểu nhị lên tiếng, hắn tiếp tục nói tiếp: "Việc này lại nói một chút, tốt nhất nên làm sạch sẽ bí ẩn, không được để người thứ ba biết đến, thí chủ cùng bần tăng bây giờ đang đạp chung một con thuyền, chuyện này nếu tiết lộ ra ngoài, bần tăng nhất định sẽ khai ra thí chủ đầu tiên!"
Tiểu nhị vốn dĩ còn đang uất ức trong lòng, nghe xong Tô Thần, hắn liền bị tức muốn cười.
Mẹ nó! Rốt cục ai mới là ma đạo? Vừa nãy còn mở miệng chính khí lẫm liệt, cứu khổ cứu nạn, bây giờ xoay đầu lại muốn làm sạch sẽ, bí ẩn! Ta hoài nghi kẻ này chính là ma đạo gian tế trà trộm vào phật môn!
Tiểu nhị điên cuồng chửi rủa trong lòng. Nhưng cuối cùng hắn cũng không dám nói thẳng ra mặt, không vì điều gì, chỉ vì một chữ duy nhất...
Sợ!
Đúng! Hắn sợ! Tên lừa trọc này nhìn vào mặc dù hiền lành, nhưng tuyệt đối là một tên tâm ngoan thủ lạt, tốt nhất không nên dây vào!
Nghĩ đến đây, tiểu nhị liền điều chỉnh lại tâm thái, mặt cười táo bón nhìn Tô Thần.
"Khụ khụ... Khách quan đã hiểu lầm ý của tiểu nhân rồi, ý tiểu nhân không phải là g·iết người c·ướp c·ủa, mà là tìm đến chợ đen để mua, chợ đen mặc dù ngươi lừa ta gạt, nguy hiểm trùng trùng, nhưng bên trong bán đủ thứ kỳ kỳ quái quái, chắc hẳn th·iếp mời cũng được người ta rao bán ở bên trong."
"Chợ đen? Mẹ nó, thí chủ sao không nói sớm? Làm bần tăng suýt nữa sợ vãi linh hồn... " Tô Thần bất mãn oán trách.
Tiểu nghị trợn tròn hai mắt, hận không thể đè tên vô lại này xuống dưới mặt đất ma sát bảy bảy bốn mươi chín lần.
Con mẹ nó! Ngươi cho ta cơ hội nói chuyện hay sao? Ngươi chịu nghe ta giải thích hay sao? Tên tiện nhân nhà ngươi! Ngươi tuyệt đối không phải là người!!!