Chương 15: Ảnh Đế Tô Thần!
"Thôi được rồi, nói thế nào thì thí chủ cũng đã làm tròn chức trách, một trăm sáu mươi viên linh thạch của bần tăng xem ra dùng rất xứng đáng, chuyện đến đây, bần tăng xin phép cáo từ trước, hữu duyên gặp lại!" Tô Thần vỗ nhẹ bả vai tiểu nhị an ủi một câu, rồi lặng lẽ chui người ra khỏi gầm bàn rời đi.
Tiểu nhị ngốc manh, nhìn theo bóng lưng Tô Thần không nói nên lời.
Suốt mười chín năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên hắn gặp được một tên hòa thượng vô lại đến như thế!
Mẹ nó! Nếu không phải nể tình mấy viên linh thạch rác rưởi của ngươi, tiểu gia ta đã một cước đá ngươi lăn ra khỏi Vạn Lý Hoa Lâu từ lâu rồi!
"Khoan đã! Hình như có chỗ nào đó sai sai... " Tiểu nhị đột nhiên cau mày, thì thầm.
Một lúc sau, hắn vỗ đùi chợt hiểu, tiếp đó, hai mắt lập tức trợn tròn, nộ khí xung thiên.
"Cmn!!! Tên khốn kiếp kia chưa trả tiền!"
...
Cách đó không xa, một tên hòa thượng cà lơ phất phơ, miệng huýt sáo, tung tăng đi lại trên phố.
Ánh nắng chói chang, chiếu rọi lên cái đầu trọc lóc của hắn, khiến hình tượng chớp mắt trở nên càng thêm thần thánh.
"Hình như mình vừa quên mất điều gì đó thì phải!?" Tô Thần bỗng nhiên đừng lại, gãi đầu tự hỏi.
"Thôi kệ, nếu đã nghĩ không ra thì không nên nghĩ nhiều làm gì cho tốn chất xám, hê hê hê... "
Đi thêm một đoạn, Tô Thần lại lần nữa dừng bước.
"Từ từ, từ từ... Giờ mình mới nhớ tới một điều quan trọng... Chợ đen ở đâu?!!" Tô Thần vỗ mạnh lên trán, khuôn mặt chợt hiện hoang mang.
"Thôi xong, lúc nãy vội vàng rời đi, quên hỏi tiểu nhị địa điểm mất rồi! Bây giờ chẳng nhẽ phải quay trở lại lần nữa?"
Chần chừ một hồi, hắn quyết định quay lại Vạn Lý Hoa Lâu.
Chỉ là vừa xoay người lại, một bóng đen vô thanh vô tức, đột nhiên huých qua người hắn.
Oanh!
Vô Cấu Thiền Sa tự mình phát động bản năng tự vệ. Một đạo sóng phản chấn vô hình, chớp mắt bắn ngược trở lại.
Bóng đen trợn lòi hai con đồng tử, thân hình tựa như đạn pháo bắn mạnh ra xa chục mét!
Rầm!
Cả đoạn đường bị bóng người phá nát, gạch đá, bụi mù, văng lên tứ tung.
"Cái đồ quỷ gì?" Tô Thần bừng tỉnh, giật nảy mình thốt lên.
Hắn sờ loạn cơ thể một lúc, phát hiện không có mất mát gì khác liền thở ra một hơi.
"Mẹ nó, yêu nghiệt phương nào? Ban ngày ban mặt dám tập kích bần tăng!"
Tô Thần nổi giận gầm lên, Vô Ảnh Bộ bất giác phát động, thân hình hóa thành tàn ảnh, chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh thích khách.
Phất tay một cái, pháp lực trong người bùng nổ ra ngoài, bụi mù dày đặc bị Tô Thần vô tình đánh tan.
Hắn híp mắt, bên trong lóe ra một đạo sát cơ khóa chặt thân ảnh dưới chân.
Thân ảnh ăn vận hắc y, mặt đeo bạch ngân giả diện, cơ thể lúc này vô cùng thê thảm, tứ chi đứt gãy, nằm liệt, vô pháp cử động.
Kẻ này... Làm sao trông quen thuộc như thế?
Tô Thần chau mày, càng nhìn càng có cảm giác giống như đã gặp ở đâu đó.
Mặc kệ, dám đánh lén lão tử thì đừng trách lão tử tâm ngoan thủ lạt.
Tô Thần hung ác nắm lấy cổ áo thích khách đứng dậy, vừa muốn nhấc chân rời đi, hắn liền phát hiện bản thân vậy mà đã bị đám người bao thành một đoàn.
"Khụ khụ... Kẻ này có ý đồ g·iết người c·ướp c·ủa, may mắn đã bị bần tăng dùng Như Lai Thần Chưởng chế phục, vì các vị hương thân phụ lão mai sau có thể ăn ngon ngủ yên, không phải lo lắng tặc khấu rình rập, đêm tối thổn thức bất an phòng trộm... " Tô Thần bày ra tư thái nghĩa bất dung từ, lớn giọng mở miệng.
"Thì ra là thế... "
"Đáng c·hết, phường trộm c·ướp... "
"Đánh hay lắm, đánh tốt lắm... "
"Đúng là phật đà tái thế, một thân khí chất chính nghĩa chói lòa, không hổ là người của phật môn!"
"Đúng đúng, đây mới là danh môn chính phái, chứ đâu như đám tông môn giả nhân giả nghĩa kia!"
"Suỵt! Nói nhỏ chút, kẻo rước họa vào thân!"
Đám người ba miệng bốn lời xì xào không dứt.
"Khụ khụ... Các vị hương thân có thể tránh đường một chút được chứ!?" Tô Thần mặc dù da mặt dày, nhưng đứng yên một chỗ làm con gà cho người ta bàn tán hắn có chút không quen.
"A! Mọi người tránh ra cho đại sư rời đi!"
"Tản tản, mau tản ra!"
Chớp mắt, đám người liền mở ra một con đường nhỏ. Tô Thần cười hiền hòa, hướng đám người gật đầu chào hỏi. Hắn kéo theo tên thích khách sau lưng, lặng lẽ rời đi.
"Đại sư mang tên đạo tặc đi theo làm gì vậy nhỉ?"
"Ngu dốt, đương là đi báo quan rồi!"
"Hừ! Hai người các ngươi quá ngây thơ, đại sư nhất định mang người đến một chỗ nào đó vắng vẻ rồi... Roẹt!!!"
"Hòa thượng có thể sát sinh sao?"
"Hừ, cái này sao gọi là sát sinh? Đây gọi là trừ gian diệt ác! Hiểu hay chưa?
"Thì ra là vậy!"
Tô Thần đi được nửa đường, tiếng bàn tán từ đám người tựa như ruồi muỗi bay loạn bên tai. Vốn dĩ không muốn để ý, nhưng càng nghe, hắn càng bất bình trong lòng.
Tô Thần lộ ra thần sắc không vui, dừng lại.
"Các vị hương thân, người này mặc dù tội nghiệt chồng chất, nhưng suy cho cùng cũng là một kẻ lầm đường lạc lối mà thôi! Ai sinh ra đã muốn làm ác nhân bao giờ? Mỗi một người nếu như sa vào ma lộ, chắc chắn đã từng có một quá khứ vô cùng đau thương... Thứ chúng ta nhìn thấy chỉ là hiện tại, nhưng bản chất bên trong lại hoàn toàn khác biệt với những gì chúng ta nhìn thấy!"
"Phật môn lấy từ bi làm đầu, hướng thế nhân truyền dạy giáo lý, cuối cùng, cũng vì một chữ - thiện!"
"Kẻ này tội đáng c·hết, nhưng cũng là kẻ đáng thương. Bần tăng sở dĩ mang đi hắn, không phải là để tru sát, cũng không phải là để báo quan... Bần tăng mang đi hắn, chỉ vì muốn hắn vì những tội nghiệt mà mình gây ra trước kia gánh lấy trách nhiệm, thành thật ăn ăn xám hối!"
Tô Thần càng nói càng thêm hăng say, hắn có cảm giác bản thân lúc này như đang cháy rực phật quang, thần thánh không thể tả.
Khụ khụ... Hình như diễn hơi nhập tâm quá thì phải!?
Nguy hiểm thật, bản thân thế mà kém chút bị mình lừa gạt!
Nhìn đám người đột nhiên lâm vào im lặng, thỉnh thoảng còn có tiếng thút thít truyền ra, Tô Thần thoáng chốc lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Mẹ nó! Lỡ miệng bốc phét quá đà, giờ làm sao xuống đàn đây?
"Hửm? Nguy... Thủ thành q·uân đ·ội tới!"
Tô Thần đột nhiên phát giác có tiếng vó ngựa từ xa vọng lại, trái tim của hắn thoáng chốc nhảy lên một nhịp.
"Rời đi chỗ thị phi này trước rồi tính sau!"
Nói xong, Tô Thần không chút chần chừ, một tay nắm chặt cổ áo thích khách, thân hình hóa thành tàn ảnh biến mất giữa biển người.
Không bao lâu, một đội vệ binh khí thế hung hăng tiến lại.
"Làm gì tụ tập đông đảo như thế? Các ngươi có biết đang làm ảnh hưởng trật tự của Bạch Vân thành hay không?!!"
Một tên tướng lĩnh mặt mày hàm sát thúc ngựa đi ra, lớn giọng thét lên.
Đám dân chúng bị tiếng thét chói tai làm cho bừng tỉnh. Từng người tràn đầy hoảng hốt chạy trốn tán loạn.
Không đến mấy hơi thở, cả con phố đông nghịt người chớp mắt trở nên vắng vẻ, điêu tàn.
"Hừ... Đám người này càng lúc càng vô pháp vô thiên!" Tướng lĩnh bất mãn hừ lạnh.
Sau đó, ánh mắt hắn thoáng chốc lướt qua vị trí bị tàn phá trước đó. Nhìn đ·ống đ·ổ n·át kéo dài chục mét, chân mày của hắn bất giác nhăn thành một đoàn.
"Chuyện này là thế nào? Là ai làm?" Tướng lĩnh trầm giọng lên tiếng.
Đám lính sau lưng liên tục lắc đầu, bọn họ cùng một lúc tiến lại chỗ này, cho nên chuyện xảy ra trước đó hoàn toàn không hề hay biết một chút gì hết.
"Lý Bá! Đi bắt một tên dân thường lại đây!" Tướng lĩnh tùy tiện hướng một tên thuộc hạ hạ lệnh.
"Vâng! Mộc thống lĩnh!" Người nọ cuối đầu rời đi.
Không tốn thời gian bao lâu.
Lý Bá mang về một tên thanh niên tầm hai lăm tuổi. Tên thanh niên sợ hãi ra mặt, quỳ rập dưới đất run lẩy bẩy.
"Các vị đại nhân tha mạng, tiểu nhân vô tội, tiểu nhân chỉ ra đứng hóng chuyện cho vui chứ chưa hề làm ra việc gì nhiễu loạn trật tự của Bạch Vân thành cả, mong các vị đại nhân minh xét!!!"
"Đứng lên đi, ta không truy cứu tội trạng của ngươi, có vài chuyện ta đang muốn hỏi, ngươi thành thật trả lời cho ta biết là được!" Mộc tướng lĩnh lạnh nhạt nói.
"Nha... Đại nhân cứ hỏi, tiểu nhân biết gì sẽ nói nấy, tuyệt không giấu giếm nửa lời!" Tên thanh niên vội vàng đáp.
"Thứ này là ai gây nên?" Mộc tướng lĩnh chỉ tay về phía đ·ống đ·ổ n·át, không dài dòng hỏi.
"Thứ này... Thứ này là do một vị đại sư vì ra tay bắt giữ đạo tặc mà vô tình gây ra thưa đại nhân!" Tên thanh niên mặc dù sợ hãi trong lòng nhưng cũng không quên vì Tô Thần nói tốt.
"Đại sư?"
"Vâng! Đó là một vị thần tăng, pháp lực vô biên, cứu khổ cứu nạn, thành thiện tích đức, thông hiểu phật pháp, từ bi hỉ xả, chính khí lẫm... "
"Dừng dừng dừng... Ta đã biết, ngươi lui ra đi!" Mộc tướng lĩnh phất tay ngăn chăn người nọ luyên thuyên.
"Còn nữa.... Đại sư còn... "
"Cút!"
Tên thanh niên càng nói càng thêm hưng phấn, vừa muốn nói thêm điều gì liền bị tiếng quát của Mộc tướng lĩnh làm cho co rụt trở lại.
"Đi, việc này trở về báo Cố thành chủ, để ngài tự mình tính toán!"
Mộc tướng lĩnh phất tay, mang theo đám thuộc hạ rời đi.
Nhưng bọn hắn không để ý rằng, cách đó không xa, một tên ăn mày đầu tóc rối bời, trong tay cầm khối bánh bao, vừa gặm vừa chăm chú nhìn hết toàn bộ sự việc trong mắt.
"Thú vị... Ai sinh ra đã là ác nhân... Người càng ác, càng có quá khứ đau thương... Thứ nhìn thấy chỉ là hiện tại... Bản chất cuối cùng lại hoàn toàn khác biệt với thực tại... "
"Tiểu tử ngươi rốt cục là ai... Gần một vạn năm... Cuối cùng cũng có người thành công gợi lên được hứng thú của lão phu, hahaha... "
Tiếng cười của tên ăn mày càng lúc càng lớn, sau cùng chìm vào tĩnh lặng.