Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hệ Thống Giả Trang Toàn Năng

Chương 16: Lục Sát!




Chương 16: Lục Sát!

Bạch Vân Thành!

Tại một góc tối hẻo lánh, hai bóng người vô thanh vô tức xuất hiện.

Bịch!

Tô Thần không nói không rành, một tay vứt mạnh tên thích khách xuống dưới nền đất.

"Khụ khụ khụ... " Người nọ đau đớn, ho khan liên tục.

"Ngươi là ai!? Vì lý do gì á·m s·át ta?" Tô Thần nhìn đăm đăm, hai mắt tràn ngập sát khí.

Tên thích khách cố nén đau đớn, gian nan tựa lưng vào góc tường. Hắn ngẩng đầu, hai con đồng tử bên trong vẫn còn in đậm sợ hãi.

"Ngươi... Rốt cục là ai?" Tên thích khách khàn giọng nói.

"Con mẹ ngươi! Câu này ta hỏi ngươi còn chưa trả lời, ngươi bây giờ hỏi ngược lại ta?!!" Tô Thần nghe xong, lập tức mở miệng thô tục.

Vừa nói, hắn liền ngồi xổm xuống, tay phải vươn ra túm chặt cổ áo người nọ kéo đến trước mặt.

"Nói! Ngươi... Là... Ai!!!" Tô Thần gằng giọng.

"Khụ khụ khụ... Haha... Hahaha... " Tên thích khách đột nhiên giở giọng cười lên.

"Ngươi cười cái gì? Đầu óc bị ngã chập mạch rồi hả?" Tô Thần mờ mịt hỏi.

Người nọ đè xuống sợ hãi trong lòng, ánh mắt thoáng chốc lướt qua một tia quyết tuyệt.

"Con lừa trọc! Ta nói cho ngươi biết, dù ngươi có g·iết c·hết ta, ta... Vương Vô Đối, tuyệt không bao giờ tiết lộ Tịnh Minh Tông đứng sau vụ này đâu! Hahaha... Hahaha... " Người nọ bày ra tư thái tử sĩ, thà gãy chứ không cong, miệng mồm anh anh liệt liệt, gầm lớn.

"???" Tô Thần trên đầu mọc đầy dấu chấm hỏi.

What tờ heo? Não kẻ này chẳng lẽ thật sự có vấn đề? Tịnh Minh Tông? Vương Vô Đối? Một câu khai sạch sành sanh con bà nó rồi, còn làm bộ thà c·hết không sờn cho ai coi đây?

Tô Thần sờ đầu không thấy tóc... Cơ mà, đầu hắn lúc này đúng là không có tóc thật!

"Giết ta đi, con lừa trọc c·hết bầm, tông ta cùng phật môn của ngươi, sau này không đội trời chung. Ngươi chờ đó, cha ta là Vương Liệt, tông chủ của Tịnh Minh Tông, nhất định sẽ san bằng phật môn!" Người nọ hung ác la mắng.

"Om sòm!"

Chát!

Một đạo âm thanh thanh thúy vang lên, tiếng vọng khuấy động cả vùng không gian đen tối tĩnh mịch.

Tô Thần thu hồi bàn tay, thần sắc của hắn vô cùng mất kiên nhẫn.

"Ngươi... Ngươi dám đánh ta?" Tên thích khách ôm mặt, hai mắt tràn đầy khó tin.



"Con mẹ nó! Lão tử đánh xong rồi còn mở miệng hỏi dám hay không dám! Đúng là ngu dốt có chọn lọc!" Tô Thần hậm hực, cười lạnh: "Để lão tử cho ngươi thấy, cái này mới gọi là dám này!"

Nói xong, hắn xoắn lên tay áo, bàn tay hữu lực vụt mạnh xuống.

Chát! Chát! Chát!

"A... Con lừa trọc, ngươi muốn c·hết!"

"Hừ! Còn dám đe dọa lão tử?"

Chát! Chát! Chát!

"A... Ta cùng ngươi không đội trời chung!!!"

"Ai muốn đội trời chung với ngươi!?"

Chát!Chát! Chát!

"Ta thành quỷ cũng không tha cho ngươi, quân khốn kiếp!"

"Lão tử tu phật, ngươi dám bén mảng tới trước mặt lão tử, lão tử tiện bề siêu độ luôn cho ngươi!'

Chát! Chát! Chát...

Bạt tai thịnh yến cứ thế diễn ra liên tục gần nửa nén nhang.

Tô Thần lúc này mới hài lòng dừng lại. Tên thích khách b·ị đ·ánh thành đầu heo, cả người bại liệt, xụi lơ nằm im bất động.

"Hừ! Cho chừa cái thói dám uy h·iếp lão tử!" Tô Thần đắc chí phủi tay.

"Để ta xem, ngươi rốt cục lớn lên thành bộ dạng như thế nào! Ban ngày ban mặt còn đeo giả diện, giả thần giả quỷ!"

Hắn xách tên thích khách ngồi dậy, gỡ bỏ chiếc mặt nạ từ trên gương mặt người nọ xuống.

Thoáng chốc, Tô Thần liền há hốc mồm.

"Ngươi... Ngươi... Ngươi là... "

"Trời ơi!!! Lục tiện nhân, Lục tiểu nhi... Ngươi làm sao ra nông nỗi này!?"

"Ai? Là ai??? Là ai đánh ngươi biến thành hình dạng như thế?!!"

Tô Thần quỳ rập xuống đất, nước mắt nước mũi ôm chặt bả vai người nọ, đổi giọng khóc rống.

"Khụ khụ... Ngươi là... " Lục Sát hai mắt mờ mịt không nhìn rõ, yếu ớt lên tiếng.

"Ta đây! Diệp Thiên Phong đây!" Tô Thần gấp gáp mở miệng.



"Diệp Thiên Phong? Ngươi... Ngươi thật là lão Diệp hay sao?"

"Đúng, chính là ta đây, ngươi nói cho ta biết, là ai đánh ngươi? Ta sẽ khiến hắn phải trả giá!"

"Không được... Kẻ này rất nguy hiểm, tu vi của ngươi đã phế, ngươi đi nhất định sẽ c·hết!" Lục Sát lắc đầu nói.

"Vậy sao? Vậy thì được rồi, chờ ta khôi phục tu vi, nhất định sẽ vì ngươi đòi lại công đạo!" Tô Thần khẳng khái gật gù hứa hẹn.

"Đi, ta mang ngươi đi tìm chỗ dưỡng thương."

Không đợi Lục Sát lên tiếng, hắn liền vác người lên vai, ba chân bốn cẳng rời đi.

...

Ngày hôm sau!

Trong một gian phòng nhỏ, Lục Sát bất giác tỉnh lại.

"Đây là đâu?"

Còn chưa rõ ràng mọi chuyện, cửa phòng đột nhiên mở ra.

Tô Thần ăn vận một thân bạch y bước vào, tóc đen ba ngàn, mắt ngọc mày kiếm, toàn thân toát ra khí chất xuất trần, anh tuấn tiêu sái.

"Lão Diệp? Thật là ngươi?" Lục Sát trông thấy Tô Thần, gương mặt lập tức tràn ngập vui mừng.

"Ừm! Thương thế trên người thế nào rồi?" Tô Thần gật đầu đáp lại.

Hắn vừa nói vừa ngồi xuống bàn gỗ bên cạnh, tiện tay rót một ly trà, đưa lên, nhấp nhẹ một ngụm.

"Đã tốt bảy phần! Cũng may ta tu luyện Phục Ma Công, cho nên thương thế lành lặn khá nhanh." Lục Sát vỗ vỗ bắp thịt cười nói.

"Vậy thì tốt rồi, xem ra ta lo lắng cho ngươi là dư thừa." Tô Thần mỉm cười, lắc lắc ly trà trong tay.

"A, đúng rồi! Ngươi làm sao lại xuất hiện ở đây? Lúc trước ta nghe sư phụ nói, ngươi bị Vương Liệt trọng thương, tình cảnh lành ít dữ nhiều... "

"Chuyện này sao? Kể ra thì rất dài dòng. Đợi thời điểm thích hợp ta sẽ tường tận nói cho ngươi biết!" Tô Thần trầm ngâm đáp.

"Ừ, lúc ta nghe ngươi xảy ra chuyện, ta liền lo lắng không yên. Cũng may mà ngươi đã không có chuyện gì, nếu không, lão tử nhất định sẽ san bằng Tịnh Minh Tông!" Lục Sát âm u nói.

Tô Thần nghe thế, trong lòng liền thay Diệp Thiên Phong cảm động.

Có bằng hữu như vậy, cuộc đời của ngươi xem như cũng không hối tiếc.

Hắn âm thầm thở dài một tiếng.

"Đừng nói mấy chuyện này, ta nghe nói ngươi đang bị truy nã có đúng hay không? Lại gây ra phiền phứt nào đây?" Tô Thần đổi chủ đề hỏi.



"Hừ, nhắc tới chuyện này, lão tử càng nghĩ càng tức không chịu được!"

Lục Sát nghiến răng nghiến lợi, bàn tay vỗ mạnh lên giường hằn học.

"Ta vốn dĩ trốn sư phụ rời khỏi tông môn tìm ngươi. Mười ngày trước, ta đến Tự Thiên thành, vốn dĩ chỉ muốn dừng chân nghỉ ngơi một lúc, thật không ngờ lại đụng phải đám người của Tịnh Minh Tông!"

"Một đám chuột nhắt mà thôi, ban đầu ta cũng chẳng muốn để ý tới bọn chúng. Nhưng lũ cẩu vật kia lại dám sau lưng mắng mỏ ngươi. Ta tức quá cho nên ra tay giáo huấn một trận!"

"Không ngờ động tĩnh quá lớn, dẫn đến sự chú ý của thành vệ quân. Cuối cùng ta không cách nào ẩn giấu thân phận nữa, cho nên ra tay đ·ánh c·hết vài tên thành vệ mới thành công trốn chạy ra ngoài. Sau đó thì ngươi biết rồi đó, ta bị Thiên Mạc Vương Triều truy nã!"

Lục Sát nhún vai, hờ hững cười nhạt.

Tô Thần vuốt nhẹ mi tâm. Thằng oắt con này quả nhiên là gây chuyện tinh mà! Đúng là chẳng thay đổi chút nào!

Hắn nhìn Lục Sát, lên tiếng hỏi: "Vậy bây giờ ngươi đến Bạch Vân thành làm gì? Sao không trở về tông môn? Có mấy vị trưởng lão che chở cho ngươi, dù là Thiên Mạc hoàng thất cũng sẽ không vì mấy tên thành vệ nhỏ bé mà làm khó dễ ngươi!"

"Khặc... Nhắc tới chỗ này mới thú vị này. Ta lúc đầu vốn dĩ là muốn trở về Tuyệt Thiên Ma Tông, nhưng trên đường lại vô tình nghe được đám giả nhân giả nghĩa kia muốn tổ chức cái gì mà... Chính Đạo Hội gì đó, cho nên ta mới lâm thời thay đổi chủ ý, khởi hành tới Bạch Vân thành một chuyến."

"Ngươi định làm gì?" Tô Thần cảnh giác hỏi.

"Khặc khặc khặc... Đương nhiên là chuẩn bị náo loạn rồi!" Lục Sát cười bí hiểm đáp.

"Ngươi cái tên điên này! Ngươi là đang ngại sống quá lâu có đúng hay không?" Tô Thần trợn mắt nói.

"Yên tâm! Ta tự nhiên là có kế sách vẹn toàn. Lần này nhất định sẽ khiến đám cẩu vật kia ăn một chầu thật lớn."

"Không được! Chuyện này quá nguy hiểm, ta không biết ngươi định làm gì, nhưng việc này ta tuyệt đối sẽ không ủng hộ." Tô Thần cau mày, trầm giọng.

"Ngươi không cần nói nữa, đám đồ vật kia ta đã nhìn ngứa mắt từ lâu. Mượn cơ hội lần này, ta phải cho bọn hắn biết Tuyệt Thiên Ma Tông chúng ta không phải dễ trêu chọc!" Lục Sát tràn đầy kiên định, phất tay phủ quyết.

"Ngươi... Được, nếu ngươi muốn c·hết thì lão tử mặc kệ ngươi!" Tô Thần tức giận mắng. Hắn vỗ mông, đứng dậy rời đi.

"Này... Khoan đã!" Lục Sát vội vàng kêu gọi.

"Chuyện gì?" Tô Thần hỏi.

"Ngươi còn chưa nói cho ta biết chuyện ngày hôm trước!" Lục Sát không vui nói.

"Chuyện ngày hôm trước?" Tô Thần nhướng mày, tràn đầy mờ mịt.

"Là chuyện lúc trong hẻm nhỏ, ngươi làm sao gặp được ta? Lúc đó mặc dù b·ị đ·ánh mơ mơ hồ hồ, nhưng ta còn nhớ rất rõ, người xuất thủ là một tên hòa thượng, thủ đoạn kẻ này cực kỳ tàn nhẫn! Với một thân tu vi tẫn phế như ngươi tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn, vậy ngươi... Cứu ta bằng cách gì?" Lục Sát tràn đầy nghi vấn, mở miệng hỏi.

"Khụ khụ khụ... " Tô Thần nghe xong, ho khan liên tục. Hắn mặt không đỏ, tim không đập, bày ra thần sắc hồi tưởng: "Chuyện là thế này, lúc đó ta phát hiện trong hẻm có tiếng động lạ, cho nên lén lút đi vào xem thử. Vốn dĩ từ đầu không biết người bị úp sọt là ngươi, nhưng bởi vì lòng mang chính nghĩa, cho nên ta đi báo quan! Sau đó, thành vệ quân đến, tên hòa thượng mà ngươi nói có lẽ phát giác được nguy hiểm, thoáng chốc biến mất vô dạng. Cuối cùng ta theo thành vệ quân đi vào, và rồi liền phát hiện ra ngươi!"

"Là như vậy sao!?" Lục Sát chau mày, càng nghe càng cảm thấy có chỗ nào đó là lạ. Suy nghĩ một hồi, hắn không phát hiện điểm bất thường nằm ở chỗ nào, cho nên chỉ có thể tạm thời chấp nhận.

Hắn không biết rằng, Tô Thần lúc này đang cười thầm trong bụng. Lần diễn xuất này nếu như chấm điểm trên thang điểm mười, hắn chắc chắn đạt điểm tuyệt đối!

Thực ra, ngay từ đầu hắn liền đã biết thích khách chính là Lục Sát. Hệ thống nơi tay, mọi che giấu trước mắt chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi.

Ai nha... Thí chủ, ngươi cũng đừng trách bần tăng! Bần tăng thân bất do kỷ, đánh thí chủ, chẳng qua là vì Diệp Thiên Phong kiếm lại một chút lợi tức mà thôi! Ai bảo thí chủ trước kia hay hố Diệp lão đệ cơ chứ!

A di đà phật!