Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hệ Thống Giả Trang Toàn Năng

Chương 17: Nam Nhân Với Nam Nhân Mới Là Chân Ái!




Chương 17: Nam Nhân Với Nam Nhân Mới Là Chân Ái!

"Ta đi trước, ngươi ở lại cũng đừng c·hết quá sớm!" Tô Thần cười cợt nói.

"Ngươi định đi đâu? Không định trở về Tuyệt Thiên Ma Tông hay sao?" Lục Sát chau mày, hỏi.

Tô Thần mỉm cười, từ tốn lắc đầu.

"Ta đã bị Tuyệt Thiên Ma Tông trục xuất, hiện tại chỉ cái người không môn không phái!"

Lục Sát nghe xong vẫn chưa từ bỏ, tiếp tục khuyên nhủ.

"Dù nói thế nào thì thân phận của ngươi vẫn còn đó, cha ngươi có lẽ sẽ không tuyệt tình đến như thế! Trở về đi... "

Tô Thần phất tay chặn lại.

"Không cần thiết! Từ khi quyết định vận dụng Tuyệt Thiên Lệnh, ta đã sẵn sàng gánh chịu trách nhiệm mà ta gây ra, chuyện này không cần nói nữa, ta đi trước, ngươi ở lại nhớ hành sự cẩn thận, đám người chính đạo không phải dễ dây vào như thế." Ngập ngừng một lúc, hắn thở dài, nói tiếp: "Giúp ta gửi một câu cho Diệp tông chủ, ta có lỗi với hắn, bảo trọng!"

Dứt lời, Tô Thần dứt khoát rời đi.

Nhìn theo bóng lưng cô độc trước mắt, Lục Sát muốn nói điều gì, nhưng cuối chỉ có thể nghẹn ngào nuốt xuống.

"Tinh Minh Tông! Các ngươi hãy chờ đó!" Hắn bóp chặt nắm tay, hai mắt thoáng chốc tràn ngập sát khí.

...

Bạch Vân thành phủ!

Một tên nam tử ăn vận hoàng y, mặt mày tuấn tú, trên thân tràn ngập khí chất cao quý, bước chân phiêu dật đi vào thư phòng.

"Cha! Ta đã trở về!" Người nọ phát ra âm thanh tựa như hoàng yến, khuôn mặt lạnh băng thoáng chốc lướt qua một tia nhu hòa.

Bên trong, một người đàn ông trung niên đang tĩnh lặng đọc sách, nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, hắn từ tốn buông xuống quyển sách trên tay, hổ uy ngẩng cao, hai con đồng tử tựa như vực sâu không đấy, tràn ngập uy nghiêm, một thân khí chất thượng vị giả, không giận tự uy, vô hình tản mát ra ngoài.

Người này chính là Bạch Vân thành thành chủ - Cố Trường Minh!

"Trở về rồi sao? Học cung bên kia đã dàn sếp ổn thỏa hết rồi chứ?" Cố Trường Minh nhẹ giọng hỏi.

"Ừm, Từ viện trưởng đã chính tay phê duyệt. Lần này trở về, thời gian đầy đủ tham dự đại bỉ năm nay." Cố Lạc Tuyết không mặn không nhạt đáp.

Cố Trường Minh vuốt cằm, hai mắt híp chặt, lần nữa nhìn kỹ nữ nhi của mình.

"Luyện Thần Phá Chướng đệ nhất xích, không tồi, tiến bộ của ngươi vượt ra ngoài dự kiến của ta."



"Có chút kỳ ngộ mà thôi!" Cố Lạc Tuyết lắc đầu, cũng không bởi vì nhận được tán thưởng mà đắc chí.

"Ngươi vẫn chẳng thay đổi chút nào... " Cố Trường Minh thở dài lắc đầu.

Cố Lạc Tuyết không chút bày tỏ, im lặng, không lên tiếng.

"Đúng rồi, bên Tông Nhân Phủ vừa cho người lại đây, bọn hắn hỏi sự việc Cuồng Ma Lục Sát đã tiến triển tới đâu rồi!" Cố Trường Minh đột nhiên hỏi.

"Vẫn chưa phát hiện dấu vết của hắn, ngươi này tu vi không thấp, nếu hắn toàn lực lẩn trốn, muốn bắt được hắn tuyệt đối không hề dễ dàng chút nào!" Cố Lạc Tuyết lạnh nhạt nói.

"Ừm, việc này cũng không cần gấp gáp, Tuyệt Thiên Ma Tông nói thế nào cũng là đại tông phái, không dễ trêu chọc. Thả nước được thì cứ thả nước, ngươi mặc dù là Giám Xử Ti, chịu sự quản lý của Tông Nhân Phủ, nhưng nên nhớ rằng, chúng ta cùng bọn họ không chung một đường, đối phó một chút là được rồi!"

"Đã biết!"

"Ừm, trở về nghỉ ngơi đi, hai hôm nữa bên Vạn Lý Hoa Lâu sẽ có một trận đại hội, phủ thành chủ chúng ta cũng nhận được th·iếp mời, ngươi đại diện tham gia là được!"

"Tốt!"

Cố Lạc Tuyết không dài dòng, xoay người rời đi thư phòng. Bên trong lúc này chỉ còn lại một mình Cố Trường Minh, ngồi im bất động.

"Hoàng Viên Chân! Ngươi tưởng rằng kéo nữ nhi của Cố Trường Phong ta vào Tông Nhân Phủ thì có thể khống chế toàn bộ Cố gia hay sao? Rồi ngươi cũng sẽ hối hận vì quyết định này!" Cố Trường Minh âm trầm cười lạnh, gương mặt thoáng chốc tràn đầy băng sương.

...

Vạn Lý Hoa Lâu!

"Uy... Tiểu huynh đệ... Uy uy... "

Một tên hòa thượng mặt mày đê tiện, nửa người nấp ngoài cửa chính, hắn thập thò, hướng về một tên thiếu niên ăn vận trang phục tạp vụ, nhẹ giọng hô lên.

Tên thiếu niên đang lau bàn ghế, nghe thấy có người kêu gọi, hắn bất giác ngẩng đầu. Trông thấy gương mặt quen thuộc, mặt mũi vốn dĩ hiền hòa lập tức trở nên phẫn nộ.

"Ngươi cái tên khốn kiếp này, ta liều mạng với ngươi!!!"

Tiểu nhị xách theo cây chổi từ trong Vạn Lý Hoa Lâu phóng nhanh ra ngoài, loạn côn đánh phá túi bụi.

Tô Thần ngơ ngác không hiểu chuyện gì, lập tức lùi lại tránh né.

"Thí chủ làm gì? Dừng tay lại, có chuyện gì từ từ thương lượng, b·ạo l·ực không phải là cách giải quyết duy nhất!" Tô Thần vừa tránh vừa lớn giọng khuyên bảo.

"Ta đ·ánh c·hết ngươi, đ·ánh c·hết ngươi!" Tiểu nhị mặt mày đỏ như tích huyết, căn bản không nghe lọt tai một câu.

"Mô phật! Đây là thí chủ ép bần tăng, xin đắc tội!" Tô Thần không nhìn nổi nữa liền xuất thủ trấn áp.



Không đến thời gian nửa hơi thở, tiểu nhị đã bị Tô Thần khóa trụ, đè bẹp nằm dưới mặt đường.

"Thí chủ đã bình tĩnh rồi chứ?" Tô Thần gặng hỏi.

Tiểu nhị không phục, gương mặt thoáng chốc lướt qua một tia tàn nhẫn. Hắn há miệng, hút vào một ngụm khí dài, phá giọng thét lên.

"Hiếp dâm, bớ người ta h·iếp dâm!"

"Con mẹ thí chủ!" Tô Thần mặt đen như đáy nồi, bàn tay mang theo tốc độ bàn thờ, nhanh chống bịt kín miệng tiểu nhị.

Tiếc là... Hắn chậm một bước!

Đám người đi đường xung quanh dừng lại, hàng trăm con mắt cổ quái đổ dồn lên người Tô Thần.

"Ai... Thói đòi, loạn hết cả rồi!"

"Ban ngày ban mặt có thể làm chuyện đ·ồi b·ại như thế hay sao? Thuần phong mỹ tục ở đâu?!!"

"Ta có cảm giác tam quan đang bị phá vỡ! Nam nhân với nam nhân cũng được hay sao?"

"Các ngươi xem, đây mới chính là tình yêu, tình yêu không phân biệt giới tính! Nhìn đi, người ta mặc dù xuất gia, nhưng vẫn mạnh dạng theo đuổi người mình thích, cảm động biết bao nhiêu?"

"Không phải nói hòa thượng không được gần nữ sắc hay sao?"

"Ngu dốt! Đây là nam sắc, không tính, nữ sắc làm sao có thể đánh đồng được!?"

"Hình như các ngươi hiểu lầm gì đó thì phải, ta lúc nãy rõ ràng nghe được người nọ hô to h·iếp dâm cơ mà?!!"

"Ài... Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời, đây là người ta đang ân ái với nhau, vì muốn tăng thêm sự kích thích cho nên mới làm như thế, biết hay chưa!"

"A! Thì ra là thế, tiểu tử xin tiếp thu!"

"..."

Tô Thần cùng tiểu nhị nghe được đám người xung quan bàn tán, lập tức xấu hổ không thôi.

Tiểu nhị trong lòng lúc này cũng tràn đầy hối hận. Xem ra là cái miệng hại cái thân! Vừa nãy bởi vì tức giận quá mức mà không suy nghĩ đến hậu quả. Bây giờ dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch!

"Khụ khụ... Các vị hương thân đừng hiểu lầm, bần tăng cùng vị thiếu hiệp đây chỉ đang luyện tập võ kỹ, tuyệt đối không giống như những gì mà mọi người suy nghĩ!" Tô Thần ho khan một tiếng, hắn buông ra tiểu nhị, lớn giọng giải thích.



"Đúng thế, đúng thế, hai người chúng ta tuyệt đối trong sạch!" Tiểu nhị bày ra tư thái nữ nhi, xấu hổ đồng tình.

"Ai nha... Mọi người hiểu mà, không cần giải thích, hahaha... "

"Xem xem, người ta thẹn thùng thế kia cơ mà!"

"Giải tán đi, giải tán đi, chúng ta xem như chưa thấy gì hết!"

"Hahaha, đúng đúng, cái gì cũng không nhìn thấy!"

"..."

Tô Thần nghẹn họng trăn chối, bất lực nhìn dòng người rời đi.

Xem ra, một đời anh danh của hắn coi như bỏ!

Tô Thần xoay người, hai mắt hậm hực nhìn tiểu nhị.

"Ngươi xấu hổ cái gì? Vẻ mặt thèn thùng kia cho ai xem? Con mẹ thí chủ, tức c·hết bần tăng mà!" Hắn tức giận, há mồm mắng chửi.

Tiểu nhị gãi đầu, ánh mắt có chút né tránh.

"Khụ khụ... Chuyện này còn không phải do ngươi mà ra hay sao?" Hắn ấp úng nói.

"Do bần tăng?" Tô Thần chỉ tay lên mặt, tức hổn hển bật cười.

"Đúng rồi còn gì? Chẳng lẽ do ta?" Tiểu nhị nhắc tới lại khí muốn nổ phổi, hắn trợn mắt lên nói.

"Aha... Haha... Bần tăng vừa tới, thí chủ nhìn thấy liền xách chổi quật bần tăng, sau cùng bị phản sát trở lại, đây toàn bộ là do thí chủ tự mình tạo nghiệt, bây giờ quay ngược đổ lỗi cho bần tăng? Ở đâu có chuyện như thế!?"

"Đúng! Đây là lỗi của ta, nhưng trước đó thì sao? Ngươi làm gì chẳng lẽ ngươi không biết?" Tiểu nhị oan ức gầm lên.

"Bần tăng làm gì?" Tô Thần vô giác hỏi.

"Hừ... Ngươi ăn không trả tiền! Khiến ta bị chủ quản phạt một tháng lương, ngươi thử nói xem?" Tiểu nhị tức tối nói.

"Cái gì? Có chuyện này? Làm sao bần tăng không nhớ?" Tô Thần đảo mắt, c·hết không thừa nhận.

"Bây giờ ngươi không nhận đúng không? Ta liền biết ngươi sẽ không nhận! Quả táo sẽ không chừa một ai, ngươi chờ mà xem!" Tiểu nhị hừ lạnh, ngữ khí tràn đầy áp bức.

Nhìn xem thái độ cứng rắn của tiểu nhị, Tô Thần liền yểu xìu xuống.

Không được, đang có việc cầu người, tốt nhất không nên quá ngang ngược!

"Khụ khụ... Nói thế nào thì việc này cũng là lỗi của bần tăng, lúc đó sao thí chủ không dùng tạm số linh thạch mà bần tăng đưa để trả cho chủ quản, đợi lần sau gặp mặt bần tăng trả lại. Như vậy sẽ không bị phạt một tháng lương hay sao?" Tô Thần cười hòa giải nói.

"Ngươi còn dám nói!? Đám linh thạch của ngươi đưa ta toàn bộ đều là giả!" Tiểu nhị cắn răng, cố gắng kìm chế nộ khí trong người.

"Cái gì? Làm sao có khả năng là giả? Thí chủ đừng hòng dùng lý do này lừa gạt bần tăng! Bần tăng mặc dù vô liêm sỉ... Khụ khụ... Mặc dù ăn quỵt thật, nhưng bần tăng cũng có ranh giới cuối cùng!" Tô Thần tức giận nói.