Chương 18: Bần Đạo, Khâu Xứ Cơ!
"Ranh giới cuối cùng?" Tiểu nhị cười lạnh, hắn móc ra trong ngực một chiếc túi gấm, thẳng tay ném mạnh lên người Tô Thần.
Tô Thần theo bản năng bắt lấy, gương mặt hồ nghi nhìn tiểu nhị.
"Đây là?"
"Đây là số linh thạch mà ngươi đưa cho ta, ngươi tự mình xem đi!" Tiểu nhị cười gằn nói.
Tô Thần mặc dù không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn thành thật mở ra miệng túi.
"Làm sao có khả năng?"
Sau khi nhìn kỹ đồ vật bên trong, hắn thốt lên, gương mặt tràn đầy khó tin.
Một trăm sáu mươi viên linh thạch biến mất không thấy bóng dáng, thay vào đó, trong túi vậy mà còn lại chỉ có một đống tro bụi.
"Thế nào? Đây là ranh giới cuối cùng mà ngươi nói?" Tiểu nhị cười cợt hỏi.
"Này... Không thể nào có chuyện này được, thí chủ muốn lừa gạt bần tăng?" Tô Thần nhướng mày, ngữ khí đã có hơi hướng tức giận.
Trong lòng của hắn cực kỳ rõ ràng, số linh thạch lúc trước tuyệt đối không có vấn đề. Hắn mặc dù làm người có chút tùy tiện, nhưng bản thân vẫn có nguyên tắc rõ ràng. Một trăm sáu mươi viên linh thạch mà thôi, hắn bỏ ra nổi!
"Lừa gạt!? Ta lừa gạt cả tổ tông nhà ngươi!" Tiểu nhị phẫn uất gầm lên: "Không muốn cho thì nói một câu là được, không cần phải lừa gạt tình cảm làm gì!"
Tô Thần nhìn xem thái độ của tiểu nhị, tâm lý bắt đầu sinh ra hoài nghi.
Chẳng lẽ hắn nói là thật? Không lý nào lại như thế!
Nhìn xem Tô Thần trầm mặc, tiểu nhị cười lạnh không thôi.
"Hừ... Ta bây giờ xem như cũng đã mở rộng tầm mắt, thật không ngờ, đường đường là người xuất gia, lòng dạ thế nhưng lại đê tiện đến như vậy!" Hắn nhổ ra một ngụm nước bọt, giọng điệu tràn đầy khinh bỉ.
Tô Thần co rúm khóe miệng, mặt mày khó coi như vừa táp phải con ruồi. Bị người mắng chửi như thế làm sao có thể nhẫn nhịn?
Hắn từ dưới đất nắm lên cán chổi, thần sắc đe dọa, thoáng chốc đã tiến lại sát bên người tiểu nhị.
"Thật xin lỗi, bần tăng vừa nghe chưa rõ! Thí chủ có thể nói lại một lần nữa được không?" Tô Thần nhe ra hàm răng trắng tinh, âm u cười hỏi.
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì?" Tiểu nhị hoảng loạn, hai chân thụt lùi nửa bước.
"Khặc! Thí chủ đoán xem?" Tô Thần từ tốn nói.
"Ngươi... Ngươi đừng làm bậy, ta la lên đó!" Tiểu nhị lắp bắp đe dọa.
"Ồ!" Tô Thần cười cười, tay trái phất mạnh, một tấm màn sáng vô hình thoáng chốc bao trùm bán kính ba mét. Hoàn thành, hắn lộ ra vẻ mặt đê tiện nhìn tiểu nhị, khóe miệng nhếch lên châm chọc: "Thí chủ cứ việc la đi, dù cho có la rát cả cổ họng cũng không ai nghe thấy đâu! Khặc khặc khặc..."
"Ngươi... Ngươi vừa làm gì?" Tiểu nhị hoảng sợ không thôi chất vấn.
"Dám chửi bần tăng như thế, thí chủ là người đầu tiên đấy có biết hay không?" Tô Thần híp mắt nói.
"Ta... Ta... Ta xin lỗi, được chưa? Tha ta đi, ta không cần linh thạch nữa!" Tiểu nhị gấp gáp hồi đáp.
"Xin lỗi? Đây là thái độ của người xin lỗi nên có hay sao? Cuộc đời bần tăng ghét nhất hai thứ! Thứ nhất là lừa dối bần tăng, thứ hai là xin lỗi còn kèm theo hai chữ được chưa!"
"Nhưng... Nhưng... "
"Không nhưng nhị gì hết! Tội này... Đáng đánh!"
Tô Thần nâng lên cán chổi trong tay, không cho tiểu nhị có cơ hội phản kháng, một gậy quật thẳng vào mông.
Chát!
Tiểu nhị đau đớn, hai mắt ứa ra lệ thủy.
"Ngươi... Tên khốn nạn này! Ngươi nhất định c·hết không yên lành!"
"Hừ? Còn dám trù ẻo bần tăng? Thưởng thêm ba roi!"
Chát!
"Ư...ư...ư... "
Chát!
"Kimochi... "
"???" Tô Thần đầu đầy hắc tuyến. Bị đánh mà còn dám phát ra âm thanh hưởng thụ như thế!? Không thể chấp nhận được!
Roi cuối cùng này, bần tăng nhất định phải dùng một phần ngàn công lực!
Nghĩ nghĩ, hắn âm thầm truyền vào một tia pháp lực, cán chổi nâng cao, từ trên không trung quật xuống.
Âm thanh xé gió, mang theo tốc độ bàn thờ, đáp thẳng lên cặp bàn tọa của tiểu nhị.
Tin tưởng bần tăng! Một chổi này, nhất định có thể khiến thí chủ ba ngày không xuống được giường!
Tô Thần cười lớn, trong lòng vô hạn đắc chí.
Nhưng mà... Tại thời khắc nguy nan nhất, một đạo năng lượng thần bí trên người tiểu nhị đột nhiên âm thầm bộc phát. Năng lượng vô hình, lập tức trung hòa toàn bộ lực đạo mà Tô Thần gây ra.
Nụ cười trên khuôn mặt Tô Thần đọng lại. Hai mắt bỗng chốc tràn ngập dị dạng.
"Đây là... "
"Đạo hữu! Cho lão phu một cái bộ mặt được chứ? Nhiêu đó đã đủ rồi, tiếp tục nữa thì tiểu tử này e rằng sẽ phế mất!"
Chưa đợi Tô Thần suy nghĩ miên man, một đạo âm thanh già nua, vô thanh vô tức vang vọng bên trong não hải của hắn.
"Hửm? Đạo hữu là... " Tô Thần nghi hoặc không thôi hỏi.
"Bần đạo Khâu Xứ Cơ!" Đạo âm thanh kia thành thật đáp lại.
"Khâu Xứ Cơ?" Tô Thần nhướng mày, hai mắt lập lòe thần quang. "Chẳng lẽ là chưởng môn Toàn Chân Giáo, Trường Xuân Tử, Trường Xuân chân nhân?"
"Hửm? Đạo hữu nhận biết bần đạo?" Khâu Xứ Cơ bất ngờ hỏi.
"Con bà nó! Chẳng lẽ là thật hay sao!!?" Tô Thần co rúm khóe miệng, mặt mũi tràn đầy mộng bức.
"Là thật! Bần đạo đúng là chưởng môn Toàn Chân Giáo đời thứ hai, Khâu Xứ Cơ!" Khâu Xứ Cơ khẳng định.
"Vậy đạo hữu có biết Doãn Chí Bình, Doãn đại hiệp? Kia nhưng là thần tượng của bần tăng nha!" Tô Thần hứng thú, vội vàng mở miệng tra hỏi.
"Doãn Chí Bình?" Khâu Xứ Cơ trầm ngâm một lúc, sau đó, hắn mới ngập ngừng nói tiếp: "Người này... Bần đạo chưa hề nghe qua bao giờ!"
Tô Thần nghe thế lập tức tràn đầy thất vọng.
"Ài... Xem ra bản thân suy nghĩ nhiều rồi!" Hắn lẩm bẩm.
"Bần đạo không rõ đạo hữu vì sao lại biết bần đạo, nhưng sự việc lần này, mong rằng đạo hữu giơ cao đánh khẽ, chuyện này cứ thế kết thúc ở đây, đạo hữu thấy thế nào?" Khâu Xứ Cơ lần nữa truyền âm.
Tô Thần nghe thế không vội đáp lời, hắn lặng lẽ câu thông hệ thống.
"Hệ thống, có thể dò xét thân phận kẻ này được hay không?"
Ting!
[CÓ!]
Nhận được câu trả lời, Tô Thần lộ ra tiếu dung.
"Lập tức dò xét!" Hắn thầm niệm.
Ting!
...
[Khâu Xứ Cơ]
Tuổi: 2378!
Giới tính: Nam
Hảo cảm: 0
Mức độ nguy hiểm: Không đáng nhắc tới!
Thân phận: Chưởng môn đời thứ hai Toàn Chân Giáo!
Tu vi: Thiên Nhân cửu trọng! (Trước mắt đã bị phong ấn, thực lực hiện tại chỉ còn Luyện Linh Cảnh!)
Tâm pháp: Tiên Thiên Công! (Thiên cấp trung đẳng!)
Công pháp: Lưu Tinh Chỉ (Địa cấp thượng đẳng) Thất Tinh Kiếm Điển (Thiên cấp hạ phẩm) Truy Tinh Trục Nguyệt (Thiên cấp hạ đẳng)...
Thể chất: Tinh Thần Kiếm Thể!
Huyết mạch: Tiên Thiên Nhân Tộc!
Tính cách...
Sở thích...
Chú thích: Một ngàn năm trước, Toàn Chân Giáo tao ngộ nguy cơ diệt môn. Chưởng môn đương thời là Vương Từ Hiên, bởi vì đột phá Hóa Tiên cảnh thất bại, bản thân cuối cùng lọt vào phản phệ, ngũ lôi oanh đỉnh, tọa hóa tại chỗ!
Khâu Xứ Cơ mang theo ý chí của chưởng môn tiền nhiệm, tự mình chấp chưởng Toàn Chân Giáo!
Nhưng lúc này, Toàn Chân Giáo mất đi Vương Từ Hiên, tựa như rắn mất đầu. Đối diện với nguy cơ sớm tối, Khâu Xứ Cơ gian nan đưa ra lựa chọn, quyết định phong sơn trăm năm!
Tại thời điểm chuẩn bị phong sơn tị thế, ba vị trưởng lão cùng hai vị hộ pháp đột nhiên làm phản. Chẳng biết từ khi nào, bọn hắn đã ngấm ngầm bố trí xuống Diệt Sát Đại Trận, thành công phá hủy đại trận hộ giáo, mấy chục thế lực tiên môn bất ngờ đột kích, Toàn Chân Giáo trong vòng một đêm hóa thành bình địa, máu chảy thành sông!
Khâu Xứ Cơ sức cùng lực kiệt, đối diện với mấy chục vị tiên đạo đại năng vẫn cứng rắn chống trả. Tại lúc sinh mệnh sắp sửa dập tắt, hắn điên cuồng, hung ác vận dụng Trấn Giáo Cấm Khí - Phong Ma Giới Chỉ!
Giới chỉ này tồn tại thần bí, xuất thân từ thời viễn cổ, sau này vô tình được Vương Từ Hiên đạt được. Bên trong giới chỉ phong ấn một tên Viễn Cổ Thần Ma. Thần Ma có thể đáp ứng người sử dụng một loại ý nguyện bất kỳ, chỉ cần người này chấp nhận điều kiện duy nhất, đó là sau khi ước nguyện đạt thành, ngươi sẽ phải hứng chịu quy tắc từ giới chỉ, thay thế Thần Ma, trở thành kẻ bị phong ấn!
Khâu Xứ Cơ bởi vì không còn đường lui nào khác, thêm với oán hận chồng chất, cho nên, hắn vận dụng Phong Ma Giới Chỉ!
Thập nhị tiên môn, hàng vạn cường giả chí cao, toàn bộ chôn thây tại Bình Vân Sơn!
Khâu Xứ Cơ nhục thân phá diệt, linh hồn bị Phong Ma Giới Chỉ hấp thu. Sau cùng hóa thành tia sáng, biến mất khỏi chân trời!
Ba năm trước, Phong Ma Giới Chỉ được một thiếu niên tên gọi Tiêu Nhất nhặt được. Khâu Xứ Cơ phát hiện kẻ này có ngộ tính cực mạnh, nổi lòng yêu tài, muốn truyền toàn bộ Toàn Chân pháp quyết cho hắn. Nhưng bởi vì lần sử dụng trước đó, giới chỉ phải mất một ngàn năm lâu mới có thể lần nữa phá phong!
Vốn dĩ còn cần mười năm, nhưng nhờ vào hấp thu linh khí tu luyện từ trên cơ thể Tiêu Nhất, thời gian giải phong trực tiếp rút ngắn đáng kể. Hôm trước, nhờ vào một trăm sáu mươi viên linh thạch của ký chủ mới hoàn toàn phá phong thành công!
...
"Con bà nó!!! Thì ra... Thì ra chủ mưu sau màn, kẻ liếm sạch toàn bộ số linh thạch của tiểu tử kia chính là lão già khốn nạn này!" Tô Thần trợn tròn hai con đồng tử thốt lên.