Chương 26: Tần Ngạo Quân!
"Hủy... Hủy... Hủy rồi? Hộ thành đại trận vậy mà cứ thế hủy rồi!?" Cố Trường Minh ngơ ngác lắp bắp, vẻ mặt tràn đầy khó tin.
Ngũ Cấp Linh Trận, có thể chống đỡ Thiên Đan Cảnh một kích toàn lực, nói diệt liền diệt, làm sao có khả năng!?
Tòa hộ thành đại trận này sừng sững đã gần trăm năm. Từ chính tay một vị trận pháp danh sư bố trí. Trải qua hàng trăm biến cố lớn nhỏ cũng chưa từng gặp phải phá hư nghiêm trọng như ngày hôm nay!
Phải biết, Bạch Vân thành có thể yên ổn tồn tại tới bây giờ, công lao lớn nhất tuyệt đối chính là tòa đại trận này! Bây giờ trận pháp phá hủy, Bạch Vân thành tiếp đến phải làm thế nào!?
Càng nghĩ, thần sắc của Cố Trường Minh phát ra càng thêm tái nhợt. Loạn trong giặc ngoài, hiện tại lại còn mất đi một tấm phòng thủ kiên cố, khiến tình cảnh của Bạch Vân thành lúc này chẳng khác nào đứng trước đầu sóng ngọn gió.
"Ai!? Rốt cục là ai!? Có thể một kích phá hủy Ngũ Cấp Linh Trận, tu vi kẻ này chỉ sợ... " Cố Trường Minh hoảng sợ lầm bầm.
"Không được! Kẻ này nếu như đã rấp tâm phá hủy đại trận, chắc chắn mục đích tám phần không thuần. Bạch Vân thành phủ không phải đối thủ của hắn. Nhưng mà... Nếu như hắn đã có thực lực như vậy thì tại sao lại không trực tiếp cầm xuống Bạch Vân thành!? Cần thiết hành động vô nghĩa như thế hay không!? Ý đồ cuối cùng của hắn rốt cục là gì!?"
Cố thành chủ đầu đầy hoang mang, hàng loạt suy nghĩ phứt tạp điên cuồng diễn hóa.
"Việc này e rằng nghiêm trọng vượt quá sức tưởng tượng của ta. Hi vọng Đế Đô bên kia sẽ có an bài!"
Nói xong, Cố Trường Minh lấy ra một tấm ngọc giản, đặt lên giữa trán, từng dòng ý niệm vô hình xông ra, xâm nhập vào trong miếng ngọc.
Ngọc giản lóe lên, thoáng chốc yên tĩnh trở lại.
Tại thời khắc trước khi quang mang dập tắt, Cố Trường Minh chỉ nghe được một đạo âm thanh tràn đầy uy nghiêm, vang vọng, truyền vào trong tai của hắn.
"Tốt! Trẫm đã biết!"
...
Thiên Mạc Vương Triều!
Đế Đô - Thiên Tử Cung!
Một vị nam tử người vận hoàng kim long bào, dung nhan như họa, mắt rồng mày kiếm, đầu đội long quan. Khí chất bá khí tuyệt luân, uy nghiêm cuồn cuộn tựa như giang hà đại hải, uy áp vô hình tản mát, khí thế nặng nề ngạt thở.
Người này hai mắt nhắm chặt, lưng tựa long ỷ, tóc đen ba ngàn rủ xuống vai xanh. Hắn nghiêng ngồi, một tay chống nửa bên đầu, một tay nắm chặt ngọc giản, từ tốn vuốt ve, thần sắc trầm ngâm, không buồn không giận.
Đây chính là Thiên Mạc Vương Triều chi chủ, đương kim Đế Hoàng, Từ Đế - Từ Ngạo Quân!
Thời gian lặng lẽ trôi qua, giữa bầu không khí tĩnh lặng, Từ Ngạo Quân từ từ mở mắt. Một đôi nhãn thần sáng như hạo nguyệt chiếu rọi cả tòa đại điện.
"Lý công công!" Từ Ngạo Quân đột nhiên nhấc môi, lạnh nhạt lên tiếng.
Một đạo thân ảnh quỷ dị, thình lình xuất hiện sau lưng Từ Đế.
"Bệ hạ!" Người nọ cung kính cúi đầu, giọng điệu âm u, tràn đầy ma mị.
"Trẫm muốn ngươi đi Bạch Vân thành một chuyến!" Từ Ngạo Quân nói.
Người nọ không chút nghĩ ngợi gật đầu.
"Việc này cần làm bí ẩn, tránh đả thảo kinh xà! Nhân tiện, trợ giúp Cố Trường Minh bận bịu một chút." Từ Đế từ tốn bàn giao.
"Thuộc hạ lĩnh chỉ!"
Lý công công chấp tay, thân ảnh chớp mắt biến mất không còn dấu vết.
"Cường giả áp đảo phía trên Thiên Đan cảnh sao!? Là Cự Kình Quốc, Vô Thiên Môn, hay là... Đám tay ong giá áo Tông Nhân Phủ!?"
Từ Ngạo Quân hai mắt lập lòe hàn quang.
"Trẫm chẳng cần biết bất luận là kẻ nào, nếu như có gan uy h·iếp đến giang sơn của trẫm, trẫm tất tru diệt!"
...
"Khặc khặc khặc... Lão tử quả nhiên thông minh khi có thể nghĩ ra loại biện pháp hoàn mỹ như thế này!"
Tô Thần người khoác Vô Cấu Thiền Sa, hai mắt quấn chặt một băng vải đỏ, từ tốn đi lại trên đường. Mặt cười đê tiện, tràn đầy tiểu nhân đắc chí.
Vừa nãy, trong lúc chạy vội, hắn vậy mà nghĩ đến một loại biện pháp có thể che đậy đi thứ phục trang gợi cảm trên người. Dựa theo hệ thống phản hồi, chỉ cần ăn vận đầy đủ trọn bộ sáu kiện Lee Sin Quyền Thái, chức năng gia tăng 100% uy lực thần quyết vẫn không đi mất tác dụng khi Tô Thần khoác thêm bên ngoài một kiện y phục thứ hai.
Cho nên, hắn liền không chút do dự túm lấy Vô Cấu Thiền Sa bao trùm lên người. Thân mặc tăng y, đầu mang nhãn đái, tứ chi quấn đầy lụa trắng. Một loại khí chất võ tăng vô danh bùng cháy.
Không ai biết rằng, trong lưng quần của hắn còn bí mật cất giấu một khẩu súng dài sấp sỉ ba tất.
"Cầm súng lên, ta là Anaconda Phật! Bỏ tăng y xuống, ta là Diệp Lee Sin!"
Tô Thần nhếch lên khóe miệng, đạp đất mà đi, bước chân phát ra càng thêm uy lực.
"C·hết mạ! Lại quên mất chuyện chính sự!"
Đột nhiên nhớ ra điều gì, Tô Thần suýt nữa tức muốn hộc máu.
Đúng thế! Hắn lại tiếp tục quên béng mất việc dò hỏi tiểu nhị tung tích chợ đen.
"Chẳng lẽ lại phải quay lại lần nữa!?" Tô Thần mặt mũi khó coi như vừa táp phải con ruồi.
"Hay là... Thôi đi vậy! Nhìn đến tên tiểu tử kia vừa rồi bị ta đánh thảm như vậy. Sợ rằng bây giờ đang oán giận lão tử không thôi, quay lại cũng chưa chắc hỏi được cái gì nên thân, nói không chừng còn rước lấy phiền phức!"
Thở dài một tiếng, hắn lặng lẽ lắc đầu từ bỏ.
"Xe tới trước núi ắt có đường, tới đâu thì tới vậy!"
Nói nói, Tô Thần liền thu hồi tạp niệm rời đi.
Đi được một lúc, hắn đột nhiên phát hiện một đám tụ tập đông đúc. Mang theo hiếu kỳ tiến lại, bằng vào thân thủ linh hoạt, Tô Thần nhanh chống xuyên vào bên trong.
Đạt được vị trí thoáng đãng, hắn tò mò nhón người lên xem.
"Là nàng!?"
Tại vị trí trung tâm, Tô Thần thấy được một nhóm nhân mã ăn vận quân trang. Dẫn đầu là một thiếu nữ xinh đẹp, mặt mũi quen thuộc. Nàng mang trên người một chiếc khải giáp, thân cưỡi Huyết Sư, khí chất anh tư táp sảng, tràn đầy nam tử cương liệt.
Đây chính là thiếu niên hoàng y mà Tô Thần trước đó không lâu từng có duyên gặp gỡ một lần, Cố Lạc Tuyết!
"Huynh đệ, chỗ này đang xảy ra chuyện gì thế!?" Tô Thần tiện tay bắt lấy một người bên cạnh dò hỏi.
"Ngươi là ai!? Ta không biết, ngươi đi ra đi!" Người nọ hoang mang nhìn Tô Thần, ngữ khí ngờ vực thốt lên.
"Khụ khụ... Xin lỗi vì sự đường đột này, tiểu tăng chỉ là tò mò cho nên mới khiến huynh đệ bất mãn, thật sự quá ngượng ngùng, mong huynh đài có thể lượng thứ!" Tô Thần ho khan cười bồi.
Người kia lúc này mới hòa hoãn trở lại, nhãn thần u oán chưa phai đánh giá người lạ mặt trước mắt.
"Ngươi muốn hỏi cái gì!? Hắn hằn hộc nói.
"Tiểu tăng tên là Diệp Lee Sin! Không biết phía trước đang xảy ra chuyện gì!? Huynh đài có thể rộng lượng cáo tri cho tiểu tăng được minh bạch một chút hay không!?" Tô Thần chắp tay nói.
"Diệp Lee Sin!?" Người nọ tràn đầy cổ quái nhìn Tô Thần: "Từ khi nào mà người tu hành như các ngươi lại thích tham gia náo nhiệt đến như vậy!?"
"Haha... Tu hành là thuận tâm mà đi, con đường tu đạo dài dằng dặc, khô khan không có điểm dừng. Đôi lúc cần phải buông lỏng thần trí, trải nghiệm một chút nhân sinh luân thường, như vậy đối với tu hành mới có thể nước chảy thành sông, tiêu diêu tự tại!" Tô Thần thuận miệng đáp.
Người nọ cái hiểu cái không gãi đầu.
"Mặc dù ta nghe chả hiểu cái gì, thế nhưng lại cảm thấy rất có đạo lý!"
"Haha... " Tô Thần cười nhẹ, trong lòng tràn đầy khinh bỉ.
Mẹ nó! Lão tử nghe còn không hiểu, ngươi có thể hiểu được thì bản thân ta mới thấy lạ đó!
Âm thầm nhổ nước bọt một câu, hắn lập tức hiền hòa cười cười, chủ động hỏi lại vấn đề trước đó.
"Khụ khụ... Kia... Không biết là đang xảy ra chuyện gì thế nhỉ huynh đệ!"
"A... Cũng không có gì! Ngươi thấy người kia chứ!?" Người nọ cũng không luyên thuyên, chỉ tay về phía Cố Lạc Tuyết, lặng lẽ lên tiếng hỏi.
"Thấy... " Tô Thần theo bản năng gật đầu.
"Kia chính là nổi danh toàn bộ Bạch Vân thành, thiên kim của Bạch Vân thành chủ, Cố Thiết Phiến... Khụ khụ... Cố Lạc Tuyết, Cố đại nhân!" Người nọ phát giác bản thân nói sai liền lập tức đổi giọng.
"Ồ! Thế... Nàng ở chỗ này để làm cái gì!?" Tô Thần hỏi tiếp.
"Đương nhiên là để bình định loạn dân rồi!" Người nọ không chút chần chừ đáp.
"Bình định loạn dân!?" Tô Thần ngờ vực.
"Chuyện lớn như thế mà ngươi không biết hay sao!? Chẳng lẽ vừa mới ngủ dậy!? Toàn bộ Bạch Vân thành vừa rồi loạn thành một đoàn có biết hay không!? Cả bầu trời tối sầm giống như tận thế, lôi đình thì đáng sợ hơn nữa, đánh xuống một phát suýt nữa vỡ cả màn nhĩ. Ta còn tưởng là trời giáng xuống thiên nộ, hủy diệt toàn bộ Bạch Vân thành không ấy chứ!" Người nọ khua tay múa chân, thần sắc vẫn còn chưa dứt bàng hoàng kể lại.