Chương 27: Tịnh Minh Tông - Phong Kiếm Chủ!
"Khụ khụ... Vào vấn đề chính, vào vấn đề chính... "
Nghe người nọ nhấc lên chuyện này, Tô Thần liền có chút chột dạ thúc giục.
"Gấp gáp cái gì!?" Người kia tràn đầy bất mãn nhìn hắn.
"Thật không hiểu nổi người tu hành các ngươi tu là tu cái gì! Ngay cả một chút lòng kiên nhẫn cũng không có!"
Lầm bầm làu bàu một câu, người nọ cũng không tiếp tục thả nước mà trực tiếp đi thẳng vào nội dung chính.
"Như ngươi nhìn thấy rồi đấy! Tận thế mà! Cả đám loạn thành một đoàn. Cảnh tượng rối ren như vậy không tránh khỏi sẽ xuất hiện ẩ·u đ·ả, xô xát. Một vài tên khốn kiếp còn tranh thủ cơ hội ra tay c·ướp b·óc, gây chuyện thị phi... Ài, kể ra cũng lạ, thói đời này thật là khó hiểu." Người nọ than ngắn thở dài kể lể.
"Như vậy... Bọn họ là đang... " Tô Thần hướng mắt về phía đám người Cố Lạc Tuyết, dường như đã hiểu chuyện gì đang diễn ra.
"Không sai, bọn họ đang tiến hành vây bắt loạn dân! Một đám đạo tặc khốn kiếp mà thôi! Bắt tốt!" Người nọ nhổ ra một ngụm nước bọt, tức giận bày tỏ.
Tô Thần nghe tới đây liền không tiếp tục hỏi nữa. Hắn im lặng, chờ đợi kỳ biến diễn ra.
...
"Tất cả các ngươi bao vây lại đám người này, không được phép để bất kỳ kẻ nào có cơ hội đào thoát!" Cố Lạc Tuyết lạnh lẽo hạ lệnh.
"Vâng!"
Đám binh lính nắm chặt thiết thương trong tay, bộ pháp thuần thục, chớp mắt liền đã vây kín toàn bộ mấy chục tên loạn dân.
Cố Lạc Tuyết leo xuống Huyết Sư, bước chân chầm chậm tiến lại. Tiếng giáp sắt ma sát, phát ra âm thanh lanh lảnh, vang vọng truyền vào bên trong không khí.
Xuyên qua vòng vây lính gác, nàng dừng lại, ngọc dung xinh đẹp ẩn hiện từng luồng sát khí lạnh lẽo như băng.
"Sát hại ba mươi chín mạng người, trong đó có năm vị lão nhân, bảy vị phụ nhân cùng chín tiểu hài tử! Các ngươi... thật đáng c·hết!" Cố Lạc Tuyết không nhanh không chậm lên tiếng, âm thanh càng lúc càng trở nên lạnh buốt thấu xương.
"Oan uổng quá! Thật sự oan uổng quá! Cố đại nhân làm ơn minh xét... Chúng hạ dân tuyệt đối chưa từng làm ra chuyện thương thiên hại lý như vậy!?"
Đám loạn dân quỳ khóc la lên.
"Đáng ghê tởm!" Cố Lạc Tuyết cười lạnh. Nàng hé ra môi đỏ, ngữ khí âm trầm gầm nhẹ: "Mang vị nữ tử kia lên đây!"
Một tên binh lính nhận lệnh lui ra. Không quá nửa chung trà, hắn dẫn theo một người phụ nhân không đến hai lăm lục tục trở lại.
"Thảo dân bái kiến đại nhân!" Cô gái hoa lê đái vũ quỳ khấu.
Nhìn xem nữ tử quần áo xốc xếch, thần sắc Cố Lạc Tuyệt thoáng chốc lướt qua một vệt thương cảm.
Nàng nhấc lên tay ngọc, nhẹ nhàng nâng đỡ cô gái đúng dậy.
"Không cần đa lễ! Ngươi nhìn xem thật kỹ đám người trước mắt này, xem có đúng gương mặt của những kẻ đã ức h·iếp ngươi hay không!?" Cố Lạc Tuyết mắt chỉ về đám loạn dân, giọng điệu nhẹ nhàng lên tiếng.
Nữ tử gật đầu, nàng nhắc lên hai con đồng tử đỏ hồng, từ chút ngắm nhìn gương mặt từng người.
Không bao lâu, nàng liền thấy được một tên diện mạo quen thuộc. Gương mặt kia, suốt đời của nàng có lẽ sẽ không bao giờ quên được!
Nàng xoay đầu nhìn Cố Lạc Tuyết, hai mắt tràn ngập kích động. Vừa muốn mở miệng nói chuyện liền bất giác ngã quỵ xuống đất. Toàn thân tím đen như vừa trúng phải kịch độc. Không tới ba hơi thở, vị phụ nhân cứ thế hóa thành một bãi thanh thủy, triệt để t·ử v·ong.
Cố Lạc Tuyết trợn tròn hai mắt, cả người cứng đờ, đứng như trời trồng.
"Đây là chuyện gì... Làm sao có thể... " Nàng hoang mang lầm bầm.
Sau đó, cả người thoáng chốc bùng nổ vô tận sát khí.
"Là kẻ nào!?" Cố Lạc Tuyết phẫn nộ gầm lên, hai mắt rét lạnh như sương. Một thân tu vi Luyện Thần cảnh thoáng chốc bao trùm toàn bộ hiện trường.
Tinh thần lực cuồn cuộn như nước, lấy nàng làm vị trí trung tâm bắt đầu lan tỏa bốn phương tám hướng.
Nàng điên cuồng dò xét, cố gắng để không bỏ sót bất kỳ một loại dị thường nào khác tồn tại. Thế nhưng... Dù cho nàng thăm dò thế nào, cuối cùng cũng chẳng phát hiện được một điểm manh mối khả nghi.
"Đáng c·hết! Kẻ địch quá bí ẩn!" Cố Lạc Tuyết cắn chặt răng ngà, trong lòng khó chịu cùng cực.
Nhìn xem vũng thanh thủy trước mặt, nội tâm tự trách của nàng phát ra càng thêm dày đặc.
Là nàng gián tiếp đưa cô gái kia đi vào tử lộ!
Đám dân chúng xung ồn ào bàn tán. Cảnh tượng trước mắt quả thực quá quỷ dị. Đừng nói là nàng, ngay cả Tô Thần dù cho sở hữu thần thức toàn phần cũng không cách nào hiểu được nguyên do bên trong.
"Bắt sạch đám loạn dân này lại, áp giải bề Bạch Vân phủ chờ đợi xử lý!"
Tìm tòi một lúc không ra manh mối, Cố Lạc Tuyết chỉ có thể bất lực từ bỏ. Nàng hạ lệnh, bắt trói toàn bộ chuẩn bị rời đi.
"Khoan đã! Cố tiểu thư xin dừng bước!"
Trong đám đông, một người nam tử trung niên ăn vận bạch ngân đạo bào thình lình bước ra.
"Có chuyện gì!?" Cố Lạc Tuyết nhăn mày, thần sắc hơi mất kiên nhẫn mở miệng.
"Ngượng ngùng, tại hạ là Phong Kiếm Tử - Trấn Ly Chung! Lần đầu gặp mặt Cố cô nương!" Người đàn ông chắp tay, cười ôn tồn giới thiệu.
"Phong Kiếm Tử!? Ngươi là một trong Ngũ Đại Kiếm Chủ của Tịnh Minh Tông!?" Cố Lạc Tuyết nhướng lên mày liễu, ngữ khí tràn đầy bất ngờ.
"Ha hả... Hư danh mà thôi, không đáng nhắc tới!" Trấn Ly Chung hài hòa cười nói.
Cố Lạc Tuyết lúc này cũng thu hồi lạnh lẽo trên mặt, nàng nghi hoặc nhìn vị nam tử nổi danh trước mắt này.
"Tiểu nữ thất lễ! Không biết Trấn Kiếm Chủ có việc gì chỉ giáo!?" Nàng chắp tay đáp lễ hỏi.
"Cũng không có việc gì nghiêm trọng, vừa nãy tại hạ cũng có chứng kiến toàn bộ sự việc diễn ra ở đây. Nhìn tràng cảnh kia, ta liền nghĩ đến một loại nguyên do có thể gây nên c·ái c·hết cho vị nữ tử. Nhưng mà chưa thể hoàn toàn xác định thực hư, tại hạ còn cần chính mình kiểm nghiệm một chút mới dám đưa ra kết luận!" Trấn Ly Chung từ tốn giải thích.
"Ồ! Trấn Kiếm Chủ lời nói là thật!? Nếu đã như vậy, tiểu nữ cũng không già mồm, chuyện này liền xin nhờ các hạ hỗ trợ vậy!" Cố Lạc Tuyết hữu lễ đáp lại.
"Được! Vậy xin nhờ Cố tiểu thư cho phép tại hạ kiểm trắc đám người này một chút, không biết thế nào!?" Trấn Ly Chung chỉ tay về phía đám loạn dân dò hỏi.
"Bọn hắn? Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến bọn hắn hay sao!?" Cố Lạc Tuyết nghi hoặc không thôi nhìn Trấn Kiếm Chủ.
Trấn Ly Chung từ tốn gật đầu.
"Nếu như suy đoán của tại hạ là chính xác, thì tám chín phần nguyên nhân bên trong nhất định là do bọn họ mà ra!" Hắn nghiêm trọng nói.
"Được! Vậy xin nhờ Trấn Kiếm Chủ!" Cố Lạc Tuyết không chút nghĩ ngời liền đáp ứng.
Cách đó không xa, Tô Thần đứng trong đám đông cũng nghe rõ được cuộc trò chuyện của hai người. Hắn híp mắt, khuôn mặt thoáng chốc trở nên thú vị.
"Người của Tịnh Minh Tông!? Khặc... Thật đúng là oan gia ngõ hẹp!" Hắn lầm bầm, tiếp tục theo dõi kỳ biến.
Trấn Ly Chung lúc này đã đi vào trong đám loạn dân. Hắn tiện tay bắt lấy một tên mập mạp, nắm chặt cổ tay của hắn.
Tên mập mạp hai mắt tràn đầy hoảng loạn, miệng mồm liên tục kêu oan, cầu xin tha thứ.
Trấn Ly Chung hờ hững, không chút cảm xúc. Hắn nắm chặt tay áo người nọ, vừa muốn vận sức xé rách thì thần sắc tên mập lập tức trở nên vặn vẹo đáng sợ.
Một luồng hơi thở tà ác bất giác giáng lâm.
Trấn Ly Chung không chút hoang mang. Khóe miệng cong lên nụ cười xem nhẹ.
"Trò mèo!"
Lầm bầm hai tiếng. Một đạo kiếm ý sắc bén phun thẳng lên trời. Trấn Kiếm Chủ bàn tay bóp chặt, kiếm khí tựa như giang hà chớp mắt cắt chém tên mập thành trăm vạn mảnh. Bộ phận duy nhất còn tồn tại chính là cánh tay phải trần trụi, dính đầy máu tươi do hắn cố tình giữ lại.
"Trấn Kiếm Chủ! Ngươi làm gì!?" Cố Lạc Tuyết có chút đứng hình nhìn tràng cảnh đang diễn ra trước mắt.
Sự việc diễn ra quá nhanh khiến nàng còn chưa còn chưa kịp thời phản ứng liền đã kết thúc.
Tỉnh hồn trở lại, Cố Lạc Tuyết trong lòng liền cháy lên hỏa diễm.
Người này thân phận bất phàm, nàng mặc dù khách sáo nhưng cũng sẽ không đến mức kiêng kỵ. Đám loạn dân này mạc dù đáng c·hết, nhưng cuối cùng còn cần cha nàng tự mình hạ lệnh mới có thể được phép xử tử.
Thế mà kẻ này lại dám ở trước mặt nàng g·iết c·hết trọng phạm. Căn bản không để Bạch Vân thành phủ vào mắt! Điều này khiến nàng tức giận không thôi.
"Cố tiểu thư xin đừng hiểu lầm! Trước tiên tiểu thư cứ nhìn thứ này đi đã!" Trấn Ly Chung không nhanh không chậm, nắm lấy cánh tay nhuốm máu giơ đến trước mặt Cố Lạc Tuyết cười nói.