Chương 34: Tô Đại Gia Đến!
Sau khi cùng Lư Huyền Âm rời đi ánh mắt, Tư Đồ Nhược Hy lập tức chuyền dời hướng nhìn về phía nhóm người ăn vận tử sắc cẩm y.
"Còn lại Thiết Phiên Môn, so sánh thực lực tổng thể cùng với bốn chi tông môn vừa nói thì có vẻ thua kém không ít. Nhưng xét về thực lực cá nhân, đệ tử lại không dám gật bừa. Năm nay, đội ngũ bọn họ xuất hiện một tên trông khá lạ mặt, thực lực không rõ sâu cạn, nhưng từ trên người của hắn, đệ tử có thể cảm nhận rõ ràng kẻ này không hề đơn giản chút nào!"
"Đại sư tỷ quá đề cao bọn họ rồi, nhìn đến, bọn họ dù cho có lợi hại thế nào, thì cuối cùng cũng tuyệt không có khả năng so với chúng ta! Dù gì thì danh hiệu chí cao đạo thống đứng đầu Thiên Mạc Quốc cũng không phải để trưng diện cho đẹp." Lôi Kinh Vũ bất mãn Tư Đồ Nhược Hy lo lắng dư thừa liền chen miệng nói.
Ba người Bạch Thiên Sách còn lại dù không nói chuyện, nhưng thái độ hiện ra trên khuôn mặt từng người cũng đã trực tiếp thể hiện sự tán đồng.
Tư Đồ Nhược Hy liếc mắt, nàng cực kỳ hiểu rõ tính cách bốn người sư đệ của mình, cho nên cũng không phản bác. Có một số thứ, nhất định phải để bọn hắn tự mình trải nghiệm mới có thể chân chính trưởng thành được.
"Người ngươi nói là thiếu niên kia sao!?" Trấn Ly Chung đột nhiên mở miệng hỏi.
Tư Đồ Nhược Hy lấy lại tinh thần, nàng dựa theo ánh mắt của Trấn Ly Chung, chuyển dời lên người một tên thiếu niên tuấn mĩ.
"Chính là hắn, phong chủ!" Nàng gật đầu đáp lời.
"Ồ! Thật đúng là rất không tầm thường, kẻ này ngay cả ta đều nhìn không thấu!" Trấn Ly Chung nheo mắt lại nói.
"Cái gì!? Ngay cả ngài đều không nhìn ra sâu cạn của hắn!?" Năm người kh·iếp sợ thốt lên.
"Tên này lợi hại như vậy sao!?" Từ Linh Nhi chớp chớp nhãn châu, thần sắc ngây ngô nhỏ giọng.
"Có lẽ trên người của hắn mang theo một loại bảo vật nào đó có khả năng che giấu thần thức dò xét, hoặc là... tiên thiên huyết mạch người này rất mạnh, mạnh đến mức độ ngay cả thần thức của ta đều bị nó triệt để ngăn cách bên ngoài. Mong rằng không phải là loại thuyết pháp thứ hai, nếu không, tương lai Thiết Phiến Môn tuyệt đối có tư cách vấn đỉnh chí cao đạo thống, cùng với Tịnh Minh Tông chúng ta triệt để ngồi ngang hàng, đây không phải là một tin tức tốt chút nào!" Trấn Ly Chung trầm ngâm nói: "Các ngươi tốt nhất nên chú ý thật kỹ kẻ này!"
Năm người nghe thấy lời nói của phong chủ trở nên nghiêm trọng như vậy, ngay lập tức liền thu hồi thần sắc khinh miệt.
"Chúng ta nhất định sẽ chú ý hắn thật kỹ!" Tư Đồ Nhược Hy trịnh trọng gật đầu.
"Đại hội lần này xem ra sẽ rất thú vị đây!" Trấn Ly Chung cũng không tiếp tục để ý, hắn nhấp nhẹ một ngụm trà nóng, hai mắt lập lòe quang mang dày đặc.
"Sao thế!?" Chưởng môn Thiết Phiến Môn Âu Dã Tử đột nhiên chú ý đến thần sắc khác thường của Ngô Hạo, lập tức mở miệng dò hỏi.
"Có người đang dò xét ta!" Ngô Hạo thấp giọng nói.
"Cái gì!? Là ai!?" Âu Dã Tử trầm giọng.
"Không rõ, hình như đến từ đám người Tịnh Minh Tông bên kia!" Ngô Hạo mờ mịt đáp.
"Tịnh Minh Tông!? Xem ra bọn hắn đã để mắt đến ngươi!" Âu Dã Tử cau mày: "Chuyện này làm như không thấy là được rồi, đừng để bọn hắn biết bí mật của người!"
"Ta biết!" Ngô Hạo hời hợt gật đầu.
...
"Các vị, đợi đã lâu!"
Một đạo thân ảnh tịnh lệ tựa như liên hoa thánh khiết, bước chân uyển chuyển, nhu nhuyễn đạp lên từng bậc thang gỗ, chạm rãi bước xuống đại sảnh.
Đám người trông thấy Mục Ngữ Yên liền lục tục đứng dậy nghênh tiếp.
"Mục lâu chủ!"
"Mục tiểu thư!"
Mục Ngữ Yên chậm rãi nhấc lên tay ngọc chặn lại.
"Các vị, không cần khách sáo như vậy, tiểu nữ tử chỉ đến góp cái náo nhiệt mà thôi, mong rằng sẽ không khiến các vị phiền hà!" nàng cười yên nhiên, hai mắt cong thành nguyệt nha.
"Mục tiểu thư nói đùa, đại hội lần này có ngươi tham dự tuyệt đối là vạn hạnh của chúng ta!" Trưởng lão Tinh Quang phái - Diêu Khang lập tức tranh miệng đáp lời.
"Diêu đạo hữu nói không sai, là vạn hạnh của chúng ta!"
Đám người đứng bên cạnh không nhịn được cũng nhốn nháo phụ họa.
Ai không biết lai lịch kinh khủng của Vạn Lý Hoa Lâu? Cỗ thế lực kia trải rộng toàn bộ đại lục, lấy kinh thương tửu thực làm chủ, thành công dựng lên đại kỳ, sừng sững, đứng vững hàng chục vạn năm. Từ đó có thể thấy, nội tình của nó chỉ có dùng hai chữ "khủng bố" mới đầy đủ thể hiện ra toàn bộ năng lượng vốn có của nó.
Đừng nói thập tông cùng đám danh môn vọng tộc có mặt ở đây, sợ rằng ngay cả hoàng thất cũng đều sẽ có suy nghĩ lấy lòng Vạn Lý Hoa Lâu.
Trên mảnh đại lục này, ngoài cùng bọn họ giao hảo ra, sợ rằng không có quá nhiều thế lực nguyện ý cùng bọn họ trở thành địch nhân.
"Các vị quá lời, Vạn Lý Hoa Lâu lần này may mắn có thể vì thập tông đứng ra tổ chức một trận đại hội, như thế tại sao lại không cảm thấy vinh hạnh đây!?" Mục Ngữ Yên khúc khích cười nói.
"Không không không, Mục lâu chủ đừng nói thế, ai không biết thanh danh quý lâu đây! Mục lâu chủ chỉ cần mở miệng một câu, sợ rằng sẽ có khối người sẽ vì ngươi máu đổ hoa rơi cho mà xem!" Tông chủ Thạch Linh môn Trương Đình nhanh nhẹn tiếp lời.
"Trương tông chủ nói không sai, phóng nhãn toàn bộ Hoang Thiên Vực, ai mà không biết thanh danh Mục lâu chủ, Mục Ngữ Yên!"
"Đúng thế, người tài hoa như Mục tiểu thư sợ rằng vạn năm đều khó có thể gặp được!"
"Kia là thiên kiêu chi tử, không sánh bằng, không sánh bằng!"
"Nhìn xem Mục lâu chủ, sau đó nhìn lại đám đệ tự trong môn, lão hủ tự thẹn xấu hổ không bằng!"
Đám người miệng đầy châu ngọc, bắt đầu nhao nhao khen tặng không ngớt.
"Được rồi, các vị đạo hữu nhìn xem Mục tiểu thư sắp sửa bị các ngươi làm cho khó xử có biết hay không!" Trấn Ly Chung chẳng biết khi nào tiến lại, mặt mày rạng rỡ cười trách.
"Hừ... một đám lão nịnh bợ!" Từ Linh Nhi nấp sau lưng Trấn Ly Chung, bất mãn thì thầm.
Âm thanh mặc dù rất bé, nhưng đối với một đám tu luyện giả đã đến cảnh giới nhập vi, tiếng nói kia phát ra thực sự chói tai vô cùng.
Mấy tên tông chủ, trưởng lão các phái bị lời nói làm cho mặt đỏ tía tai.
"Khụ khụ... Linh nhi, không được vô lễ!" Trấn Ly Chung trừng mắt, nghiêm khắc đối với thiếu nữ trách mắng.
"Hừ... ta lại nói không sai!" Từ Linh Nhi phồng má hờn dỗi, dẫm chân trở lại chỗ ngồi.
Trấn Ly Chung bất lực vuốt nhẹ mi tâm.
"Thật xin lỗi các vị, tiểu nha đầu này bị ta nuông chiều hư mất!" hắn xấu hổ cùng đám người bồi tội.
"Không sao không sao, tuổi nhỏ còn chưa hiểu chuyện!"
"Đúng đúng, hahaha... tiểu nha đầu còn rất có cá tính!"
Đám tông môn trưởng lão phất tay cười nói, cố gắng trốn tránh tràng diện xấu hổ.
"Các vị đạo hữu, mời trở lại vị trí của mình an tọa đi, để Mục tiểu thư đứng đây nói chuyện cũng không phải là đạo đãi khách!" Trấn Ly Chung đột nhiên cắt ngang nói.
"A... đúng thế, Mục lâu chủ, mời!"
"Mục tiểu thư, mời!"
"Mời!"
"Các vị, mời!" Mục Ngữ Yên uyển chuyển nhấc lên thủ thế ra hiệu.
"Yo! Thật náo nhiệt à nha!"
Đám người vừa muốn di tản thì một đạo âm thanh đột nhiên vang lên, không ngoài ý muốn khiến bọn họ dừng lại bước chân.
Cộp... cộp... cộp...
Giữa bầu không khí tĩnh lặng, âm thanh nện bước phát ra càng thêm chói tai gay gắt.
Từng người nghi hoặc chuyển dời ánh mắt nhìn lại.
Chỉ thấy, tại vị trí cửa lớn, hai đạo bóng người không nhanh không chậm tiến đến. Kia không phải ai khác, chính là quản sự Tiêu Nhất cùng ngọc thụ lâm phong, anh tư táp sảng, Tô Thần, Tô đại gia!
"Là ngươi!?"
Trấn Ly Chung cùng Mục Ngữ Yên đồng thời thốt lên. Sau đó, hai người kỳ quái đưa mắt nhìn nhau, tràn đầy khó hiểu.
"Mục tiểu thư nhận biết ngươi này!?" Trấn Ly Chung bất ngờ hỏi.
"Đúng thế, hắn gọi Tiêu Nhất, là tân nhậm quản sự của hoa lâu chúng ta! Chẳng lẽ Trấn kiếm chủ cũng nhận biết hắn!?" Mục Ngữ Yên nghi hoặc hỏi lại.
Trấn Ly Chung nghe xong liền hiểu rõ bản thân cùng vị Mục tiểu thư này có chỗ hiểu lầm.
"Thì ra Mục Ngữ Yên tiểu thư nói đến là người này, vậy thì chúng ta không giống, tại hạ không biết người nọ, bất quá, vị võ tăng tiền bối kia thì ta hư hư thực thực nhận biết!" hắn mở miệng giải thích.
"Tiền bối!? Ngươi gọi hắn là tiền bối!?" Mục Ngữ Yên nghe thấy Trấn Ly Chung xưng hô người nọ như thế liền tràn đầy khó tin.
Không hề quan tâm đến nàng, Trấn Ly Chung vội vã bước đi ra ngoài, trên mặt hiện lên thần sắc kích động.
"Tiền bối! Ngài... "
Lời nói vừa tới cửa miệng, hắn liền trông thấy Tô Thần lộ ra biểu cảm không vui, bao nhiêu ngôn từ thoáng chốc bị hắn nuốt sạch ngược vào trong bụng.
"Gọi đạo hữu!" Tô Thần lặng lẽ truyền âm.
Hắn sớm đã phát hiện ra Trấn Ly Chung, chỉ là không ngờ tên này lại so hắn càng thêm gấp gáp, giống như gặp phải cha ruột như thế, suýt nữa làm lộ tẩy thân phận cao nhân mà bản thân đang che giấu.
"Đúng! Mặc dù sự thật mình cũng chẳng phải cao nhân gì! Nhưng ít nhất, mặt ngoài chính là như thế!" Tô Thần gật gù tự nhủ.