Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hệ Thống Giả Trang Toàn Năng

Chương 35: Đọ Mắt!




Chương 35: Đọ Mắt!

"Khụ khụ... đạo... đạo hữu... " Trấn Ly Chung ho khan một tiếng, đổi giọng gọi.

Tô Thần cười haha vỗ nhẹ lên vai Trấn Ly Chung.

"Tốt, trẻ nhỏ dễ dạy!"

Trấn Ly Chung co rúm khóe miệng, xấu hổ nặn ra nụ cười miễn cưỡng.

"Diệp tiền... Diệp đạo hữu quá khen!"

Tô Thần buồn cười liếc mắt nhìn, sau đó đưa tay lên miệng tằng hắng.

"Không biết đại hội đã diễn ra hay chưa? Hình như bần tăng đến muộn thì phải!?"

"Không muộn không muộn, vừa vặn chỉ mới bắt đầu!" Trấn Ly Chung lắc tay nói.

Tô Thần há miệng, vừa muốn nói thêm điều gì, thì một đạo thân ảnh tịnh lệ bất giác tiến đến trước mặt.

"Trấn kiếm chủ cũng thật là, khách nhân vừa đến sao không giới thiệu một chút để mọi người cùng nhận biết!?" Mục Ngữ Yên cười khúc khích trêu đùa.

Vừa nói, ánh mắt của nàng đồng thời chuyển dời lên người Tô Thần, bên trong thoáng chốc lóe lên từng tia dị dạng.

Tô Thần bị người nhìn chằm chằm, mặt dày như hắn đương nhiên không biết xấu hổ là gì rồi. Hắn nghiêng đầu, khuôn mặt trực diện tương hướng về phía Mục Ngữ Yên.

Trấn Ly Chung vừa muốn lên tiếng thì bị hành động của Tô Thần làm cho ngây ngốc tại chỗ.

Tiền bối đây là đang định làm gì!?

Mặc dù nghi hoặc không thôi, nhưng trông thấy thái độ Tô Thần nghiêm túc như thế, hắn liền triệt để ngậm miệng, không dám thốt ra nửa chữ.

Đám người đang đứng sau lưng cũng không biết chuyện gì đang diễn ra, thần sắc ai nấy đều kỳ kỳ quái quái. Bầu không khí thoáng chốc trở nên tĩnh lặng quỷ dị.

"Người này làm sao đột nhiên lại nhìn ta chằm chằm như thế!?" Mục Ngữ Yên nhăn lại mày liễu, trong đầu lặng yên suy nghĩ.

"Hắn vì sao lại quấn một tấm vải đỏ lên mắt? Chẳng lẽ là một người mù? Hay là... bên trong còn có ẩn tình gì khác!? Thật là một người kỳ lạ!"

"Làm thế nào ta đột nhiên lại có cảm giác bị hắn xem thấu toàn bộ đây!?"

"Hắn đang dò xét ta!?"

"Không thể nào... Trên người của ta có mang theo Hộ Tâm Kính, tuyệt đối không có kẻ nào có khả năng dò đến đinh điểm manh mối. Trừ phi... "



Nghĩ đến đây, thần sắc của nằng không khỏi trở nên nghiêm trọng.

"Tiểu thư!"

Giữa lúc tâm tình của nằng sắp sửa b·ị đ·ánh động, một bàn tay gầy gò bất giác đặt nhẹ lên vai. Một luồng năng lượng nhu hòa lan tràn, dập tắt nội tâm xao động trong lòng.

Mục Ngữ Yên lấy lại tinh thần, lập tức cùng Tô Thần dời đi ánh mắt.

"Đa tạ Trương lão!" Nàng âm thầm đối với lão giả sau lưng truyền âm.

"Người này không đơn giản, tiểu thư tốt nhất nên cẩn thận một chút!" Trương lão nghiêm túc nhắc nhở.

"Đã biết!"

Mục Ngữ Yên im lặng gật đầu, thần sắc mê man chớp mắt biến mất không còn tung tích.

Bên này, Tô Thần ngược lại tràn đầy đắc chí không thôi. Ánh mắt mặc dù bị che giấu sau lớp vải đỏ, nhưng khóe miệng lại trực tiếp bán đứng hắn.

"Hừ, dám cùng bản đại gia đọ mắt? Tiểu nha đầu, ngươi còn non và xanh lắm!" Tô Thần cười lạnh thầm nhủ.

Đúng rồi, hắn thừa nhận, mặc dù vừa nãy có lỡ chớp nhẹ mí mắt một cái, nhưng ai bảo các ngươi không nhìn thấy đâu?

Sao? Nói ta g·ian l·ận, nhờ vào dùng khăn che mắt mới giành thắng lợi!?

Ta nhổ vào! Chuyện này chỉ có trời biết, đất biết, ta biết, ngoài ra không còn ai biết, điều đó chứng tỏ việc dùng khăn che mắt chính là hợp lệ!

"Khụ khụ... Các vị, thật ngượng ngùng, xin giới thiệu một chút, vị đạo hữu này gọi là Diệp Lee Sin!" Trấn Ly Chung hắng giọng mở miệng, phá vỡ bầu không khí xấu hổ hiên tại.

"A... Thì ra là Diệp đạo hữu, nghe danh đã lâu!"

"Diệp huynh, hạnh ngộ hạnh ngộ!"

Đám người lấy lại tinh thần, nhốn nháo lên tiếng chào hỏi.

Tô Thần co giật khóe miệng, thần sắc tràn đầy hết nói nổi.

Thì ra là Diệp đạo hữu!?

Nghe danh đã lâu!?



Ta cùng các ngươi quen biết qua sao!?

Xem xem, tên đứng bên trái kia, cái tên trên mặt có nốt ve chó đấy, đúng đúng, chính là ngươi!

Diễn quá giả trân!

Còn có, cái người cao gầy như que thử thai đứng ở cuối hàng! Ngươi nhìn cái gì? Ta nói ngươi đó, ngươi xem lại bản thân ngươi đi, biểu cảm trên khuôn mặt thật sự giống như lão tử thiếu nợ tổ tiên nhà ngươi ba đời chưa trả vậy! Làm gì có ai chào hỏi hảo hữu mà mặt mày như muốn đánh lộn như thế!?

"Thì ra các hạ gọi Diệp Lee Sin, tiểu nữ Ngữ Yên lần đầu gặp mặt!" Mục Ngữ Yên tiếu tiếu lên tiếng.

Xem! Cuối cùng cũng có cái người thành thật xuất hiện! Mặc dù từng là bại tướng dưới tay ta. Nhưng không sao, chỉ cần là mỹ nữ đều có thể dễ dàng tha thứ!

Tô Thần hài lòng gật gù.

"Nghe danh Mục tiểu thư đã lâu, quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ lộ nửa phần dung nhan cũng suýt chút nữa khiến bần tăng phải vứt áo hoàn tục!" Hắn hiệp chưởng trước ngực, lần nữa đánh giá thiếu nữ trước mắt cười nói.

"Diệp các hạ thật biết nói chuyện, trông không giống người đã xuất gia chút nào!" Mục Ngữ Yên che miệng cười khanh khách.

Tô Thần cười haha, từ chối cho ý kiến.

"Đúng, ngươi làm thế nào lại vào chỗ này? Không phải ta đã dặn quản sự không được phép lên tầng sáu hay sao!?" Mục Ngữ Yên đột nhiên chuyển hướng sang Tiêu Nhất hỏi.

Tiêu Nhất bị hỏi đến, gương mặt lập tức trở nên lúng túng.

"Ta... " Hắn ấp úng.

Chưa đợi Tiêu Nhất nói xong, Tô Thần liền hời hợt chen miệng.

"Mục tiểu thư đừng trách hắn, là bần tăng bảo hắn theo vào. Nói ra thì thật ngượng ngùng, bần tăng bởi vì đối với Vạn Lý Hoa Lâu chưa quá quen thuộc, cho nên mới phải nhờ cậy Tiêu quản sự thay mặt dẫn đường một lúc."

"Thì ra là vậy!" Mục Ngữ Yên lơ đãng cười nói: "Nếu đã như thế thì ngươi cứ theo tùy tùng Diệp đại sư đi, nhớ đừng để Diệp đại sư bất mãn có biết hay không!"

"Đã biết, lâu chủ!" Tiêu Nhất gật đầu đáp.

"Tốt, đừng để mất nhiều thời gian nữa, các vị cũng nên trở về an tọa, đại hội có thể bắt đầu được rồi!" Đại trưởng lão Bắc Huyền Tông Lư Nhạc mở miệng nhắc nhở.

Đám người nghe xong lục tục cáo từ rời đi.

"Diệp đạo hữu, nếu không chê thì đến vị trí của Tịnh Minh Tông chúng ta ngồi đi, ngươi thấy thế nào!?" Trấn Ly Chung lên tiếng mời mọc.

"Nếu Trấn đạo hữu thấy không phiền thì ta liền không ngại!" Tô Thần không sao nói.

"Hahaha... không phiên không phiền, liền đợi câu nói này của đạo hữu!" Trấn Ly Chung cao hứng nói: "Bên này, Diệp đạo hữu, mời!"



"Tốt, mời!" Tô Thần cười đáp.

"Ngươi thấy thế nào!?" Mục Ngữ Yên lẳng lặng nhìn theo bóng lưng Tô Thần, môi đỏ hé mở, hướng Trương lão dò hỏi.

"Thật xin lỗi tiểu thư, lão nô nhìn không ra sâu cạn của hắn!" Trương lão thở dài nói.

"Ngay cả ngươi đều nhìn không ra?" Mục Ngữ Yên nhướng mày.

"Vâng, tiểu thư! Thực lực người này tuyệt đối không hề thấp hơn so với lão nô!" Trương lão thành thật nói.

"Không ngờ Thiên Mạc vương triều còn tồn tại loại cường giả như thế! Quả nhiên không thể xem thường bất kỳ một quốc gia nào. Hoang Thiên Vực... cổ thần chi địa... đúng là càng lúc càng thú vị!" Mục Ngữ Yên cong lên môi đỏ, đôi mắt tuyệt mỹ lập lòe hào quang lạ thường.

...

Dời đến vị trí của đám người Tịnh Minh Tông, Tô Thần an nhiên tọa hạ.

Vừa đặt mông ngồi xuống, hắn liền phát hiện có hai đạo ánh mắt xa lạ, vô danh hướng mình dò xét.

Là ai đang ngắm lão tử!?

Tô Thần im lặng phóng ra thần niệm, chớp mắt bao trùm toàn trường. Không đến nửa khắc, hắn liền biết rõ là yêu nghiệt phương nào đang tác oai tác quái.

Đạo ánh mắt thứ nhất phát ra từ một tên thiếu niên ăn vận hoàng y, người này Tô Thần không hề xa lạ chút nào. Chính là có duyên gặp mặt hai lần, Cố đại tiểu thư, Cố Lạc Tuyết!

Nàng lúc này đang ngồi bên cạnh Mục Ngữ Yên, ánh mắt của nàng nhìn Tô Thần tràn đầy dáng vẻ nghi hoặc.

"Thế nào? Lạc Tuyết muội muội quen biết vị tiền bối kia hay sao!?" Mục Ngữ Yên cũng chú ý đến ánh mắt của Cố Lạc Tuyết, nàng tò mò nhỏ giọng hỏi.

"Không biết, chỉ là cảm thấy giống như đã gặp ở chỗ nào đó!" Cố Lạc Tuyết chậm rãi lắc đầu.

"Ồ!" Mục Ngữ Yên nghe vậy liền không tiếp tục truy vấn.

...

"Xem ra nàng đã nhận ra ta! Ài... thứ mị lực c·hết tiệt này!" Tô Thần tắc lưỡi than thở.

Nói nói, hắn liền chuyển dời tâm thần sang đạo ánh mắt thứ hai.

Kia là một tên thanh niên mắt xếch, ăn vận hắc sắc cẩm bào, mặt mũi phổ phổ thông thông. Kẻ này giống như đang cố ý hạ thấp sự tồn tại của mình, im lặng, ẩn nấp bên trong một chi đội ngũ do con em thế gia tạo thành.

Tồ Thần giả vờ nhắm mắt, tinh thần lực vô hình xâm nhập. Thoáng chốc, khóe miệng bất giác cong lên nụ cười quỷ dị.

"Thì ra là ngươi!" Hắn tự mình nhỏ giọng lẩm bẩm.