Chương 36: Tinh Môn!
"Phong chủ, vị tiền bối này là ai!?" Tư Đồ Nhược Hy tò mò đánh giá Tô Thần một cái, rồi nhẹ giọng hướng Trấn Ly Chung dò hỏi.
Bốn người Bạch Thiên Sách cũng đầu dạng quăng qua ánh mắt nghi hoặc.
"Các ngươi gọi một tiếng Diệp tiền bối là được rồi!" Trấn Ly Chung hời hợt đáp lại.
Tư Đồ Nhược Hy nhìn ra Trấn kiếm chủ không muốn nói, cho nên nàng cũng không tiếp tục dò hỏi.
Thế nhưng, tiểu Linh Nhi lại khác, nàng vậy mà vô thanh vô tức tiến lại bên người Tô Thần, hai viên châu ngọc tràn đầy hiếu kỳ ngắm nghía từ trên xuống dưới.
Trấn Ly Chung trông thấy cảnh này, thần sắc lập tức trở nên tức giận.
"Linh Nhi, không được vô lễ, mau qua đây!" Hắn nhẹ giọng quát.
"Hung cái gì mà hung, nhân gia chỉ tò mò một chút thôi mà!" Từ Linh Nhi bĩu môi thầm thì.
Ngay lúc nàng muốn đứng dậy, Tô Thần đột nhiên mở ra mí mắt. Trấn Ly Chung vốn còn tưởng rằng bởi vì Từ Linh Nhi quấy phá mới khiến tiền bối tỉnh giấc, cho nên, hắn vội vàng lên tiếng vì nàng nhận lỗi: "Thật ngượng ngùng, Diệp đạo hữu, khiến ngươi phiền hà rồi!"
Tô Thần nghiêng đầu lướt nhìn Từ Linh Nhi một cái, sau đó hướng Trấn Ly Chung mỉm cười.
"Không sao, tiểu nha đầu còn rất hoạt bát!" Hắn không để tâm phất tay.
Trấn Ly Chung trông thấy Tô Thần không có sinh khí, trong lòng yên lặng thở nhẹ một hơi. Vừa muốn mở miệng nói chuyện thì ngay lập tức bị lời nói của Từ Linh Nhi làm cho tức c·hết.
"Cái gì mà tiểu nha đầu? Nhìn ngươi cũng không lớn hơn bổn tiểu thư là mấy, còn bày đặt giả trang đại nhân cái gì? Tưởng muốn chiếm tiện nghi của bổn tiểu thư là dễ? Hừ hừ... " Từ Linh Nhi bất mãn quơ quơ nắm tay đe dọa.
Rắc!
Ly trà trong tay bị Trấn kiếm chủ trực tiếp bóp nát.
"Nha đầu thối, ngươi... tức c·hết ta mà!" Hắn mặt mày đen nhánh, tức tối gầm lên.
"Sư bá, ngươi... ngươi dám quát ta!?" Từ Linh Nhi chỉ tay lên mặt của mình, miệng nhỏ há ra chất vấn.
"Ta... "
"Ngươi cái người này, trở về ta nhất định sẽ cáo trạng với Vân di nương, để xem ngươi làm thế nào, hừ hừ... " Từ Linh Nhi tức phì phò đe dọa.
Trấn Ly Chung sợ hãi Tô Thần bất mãn liền lập tức lôi kéo tay nàng.
"Ngươi làm cái gì? Bỏ ta ra!"
"Ngươi nha, tiểu tổ tông của ta, làm ơn đừng làm rộn có được hay không?"
"Ta không làm rộn, ngươi buông ta ra!"
"Ngươi cái nha đầu này, đừng ép sư bá phải dùng vũ lực!"
"Ngươi dám sao? Dùng đi! Mau dùng đi nha! Cô nãi nãi chờ đợi đây!"
Từ Linh Nhi chống hai tay lên hông, ngạo kiều hất cằm.
Lời nói vừa dứt, Trấn Ly Chung liền không cho nàng có cơ hội phản ứng, một chỉ điểm ra, cả người Từ Linh Nhi thoáng chốc cứng đờ tại chỗ.
Hắn vuốt ve mi tâm, một tay bắt lấy tiểu nha đầu giao lại cho đám người Tư Đồ Nhược Hy.
"Giúp ta trông coi nàng!"
Nói xong, hắn áy náy hướng mắt về phía Tô Thần.
"Tiểu nha đầu quá không có phép tắc, mong Diệp đạo hữu không để trong lòng!"
"Bần tăng thì cảm thấy tiểu nha đầu này còn rất thú vị đây!" Tô Thần haha cười nói.
Ồn ào phía bên này không ngoài dự liệu cũng đưa tới ánh mắt của đám người xung quanh.
Trấn Ly Chung thở dài một tiếng, sau đó ngượng ngùng đứng dậy, cùng đám người bồi cái phải phép.
"Được rồi, không nói chuyện dư thừa, các vị, bắt đầu thôi!" Lư Nhạc hướng toàn trường lớn giọng.
Bên trong đại sảnh, mười đạo thân ảnh lập tức đi vào trung tâm sảnh đường.
Mười người này chính là mười vị đứng đầu thập đại chính phái tham gia đại hội lần này.
Phong Kiếm Tử - Trấn Ly Chung, Tịnh Minh Tông hộ pháp!
Đại trưởng lão Bắc Huyền Tông, Lư Nhạc!
Tam trưởng lão Hoàng Vân Tông, Ngưu Vô Cực!
Đại trưởng lão Liệt Dương Môn, Hoắc Từ Minh!
Chưởng môn Thiết Phiến Môn, Âu Dã Tử!
Nhị trưởng lão Tinh Quang Phái, Diêu Khang!
Môn chủ Thạch Linh Môn, Trương Đình!
Tông chủ Tử Hoa Tông, Nam Cung Ngọc!
Phó chưởng môn Hoàng Nguyệt Giáo, Đới Cảnh Thiên!
Tam trưởng lão Thiết Kiếm Phái, Lai Vân!
Từng người rút ra một tấm lệnh bài bạch sắc, ngón trỏ nặn ra tinh huyết, nhỏ lên trên mặt.
Chớp mắt, mười tấm lệnh bài tựa như thu hút lẫn nhau, tránh thoát ra ngoài, hợp thành một thể.
Bên trên mỗi tấm tồn tại mỗi loại đường vân khác biệt, khi dung hợp, những hoa văn kia lại hoàn mỹ hợp nhất, tạo thành một bức đồ án kỳ dị!
"Khai!"
Mười người đồng thành hô ứng.
Bức đồ án được tạo ra từ mười mảnh ghép nhỏ lập tức lập lòe kim quang.
Giữa không trung, một đạo môn hộ thình lình xuất hiện, bên trên tỏa ra nồng nặc khí tức thần bí.
"Tiểu Khâu, ngươi biết thứ kia là cái gì hay không!?" Tô Thần lặng lẽ truyền âm cho Khâu Xứ Cơ.
"Tiền bối ngài không biết hay sao!?" Khâu Xứ Cơ nghi hoặc hỏi.
"Nói nhảm, đương nhiên là biết rồi, bần tăng đang kiểm tra kiến thức của ngươi đó, có hiểu hay không!?" Tô Thần mặt không đổi sắc đáp.
"Thì ra là thế!" Khâu Xứ Cơ bừng tỉnh đại ngộ, sau đó hắng giọng mở miệng: "Vậy tiểu Khâu xin tự mình bêu xấu! Nếu có nói sai chỗ nào, mong tiền bối có thể bỏ qua!"
"Tốt!" Tô Thần làm bộ gật gù.
Suy nghĩ một chút, Khâu Xứ Cơ từ tốn lên tiếng: "Nếu như tiểu Khâu không nhìn lầm, thứ này bảy phần, tuyệt đối chính là Tinh Môn!"
"Ừm, nói tiếp!" Tô Thần nhấp nhẹ ngụm trà, bày ra bộ mặt hài lòng cười nhẹ.
Trông thấy thần sắc Tô Thần như thế, Khâu Xứ Cơ tích góp càng nhiều lòng tin, ngữ khí phát ra bất giác trở nên chắc nịt hơn trước.
"Tinh Môn là một tòa bí cảnh đặc thù, xuất hiện từ thời thượng cổ, bên trong chứa đựng nhiều loại truyền thừa đã thất truyền trên trăm vặn năm!"
"Loại bí cảnh này không hề cố định, vị trí xuất hiện của nó hoàn toàn ngẫu nhiên. Thời gian bí cảnh hiện thế giao động từ bảy đến mười năm một lần. Bởi vì loại tính chất đặc biệt này, Tinh Môn liền trở thành một loại cơ duyên chỉ có thể gặp mà không thể cầu!"
"Nghe đồn, truyền thừa tồn tại bên trong Tinh Môn đều có xuất xứ từ Cổ Thần Chi Địa, năm xưa bởi vì một trận kinh thế chi chiến diễn ra, khiến vô số cường giả thượng cổ vẫn lạc không còn! Một triều đại tu luyện thịnh thế cứ như vậy xuống dốc không phanh, từng là đại lục thánh địa, chớp mắt biến thành một nơi hoang vu vắng vẻ, linh khí khô cạn, thiên tài địa bảo khan hiếm đến mức đáng thương!"
"Cổ Thần Chi Địa là cái quỷ gì!?" Tô Thần ngờ vực ngắt lời.
"Tiền bối không biết!?" Khâu Xứ Cơ sững sờ hỏi.
Nhưng mà, không đợi Tô Thần đáp lời, hắn ngay lập tức liền tự mình vỗ nhẹ lên đầu tự trách.
"Ai nha... đây là tiền bối đang khảo nghiệm tiểu Khâu đúng chứ? Ngài xem, tiểu Khâu hỏi câu thật sự quá dư thừa!"
"Khụ khụ khụ... Nói tiếp!" Tô Thần xấu hổ đưa tay lên miệng ho khan.
Khâu Xứ Cơ cũng không nhiều lời, tiếp tục diễn giải.
"Cổ Thần Chi Địa, trước kia chính là trung tâm của đại lục, là nơi tiên đạo phát triển phồn thịnh nhất! Tại thời thượng cổ, tiên tông cùng đế triều nhiều vô số kể, nhưng chỉ cần bước vào Cổ Thần Chi Địa, toàn bộ đều phải cụp lại cái đuôi làm người! Cổ Thần, đúng với tên gọi của nó, kia, là nơi thần minh cộng đồng tồn tại!"
"Sau đó, không biết bởi vì nguyên nhân gì, toàn bộ vùng đất được cho là thánh địa chớp mắt bị san bằng! Thần minh vẫn lạc hoàn toàn, từng tòa đạo thống tựa như mây khói, bốc hơi khỏi nhân gian!"
"Cổ Thần Chi Địa trong vòng một đêm lụi bại, cả vùng địa vực biến thành đất c·hết, tu luyện giới nhấc lên sóng to gió lớn, không đến trăm năm, Cổ Thần Chi Địa liền triệt để biến thành lịch sử! Vùng đất kia sau cùng bị tu luyện giả gọi là... Hoang Thiên Vực!"
Tô Thần nghe đến đây, trong lòng nhấc lên từng trận kinh đào hải lãng.
Hắn không ngờ, địa vực dưới chân của hắn lại có lai lịch kinh khủng đến như vậy!
Trận lịch sử năm đó rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Thân minh cũng sẽ vẫn lạc hay sao!?
Hoang Thiên Vực... À không, Cổ Thần Chi Địa lúc thịnh thế, rốt cục phồn vinh như thế nào!?
Tô Thần càng nghĩ càng khơi dậy tò mò trong lòng. Hắn âm thầm ghi lại những việc này, tương lai nếu có cơ hội, nhất định phải đích thân tìm hiểu một chút mới được!
"Nói không sai biệt lắm, không tồi, trở về vấn đề Tinh Môn đi!" Tô Thần hắng giọng nói.
Khâu Xứ Cơ vô cùng hưởng thụ loại cảm giác được tiền bối khen thưởng, hắn cười không ngớt mồm lên tiếng: "Hắc hắc, chuyện này thì phải kể đến sáu vạn năm trước. Hoang Thiên Vực có một vị luyện khí thần sư gọi là Mạc Huyền Tử hoành không xuất thế, người này thành công rèn đúc ra một thanh Cực Tiên Bảo Khí, thứ kia được hắn mệnh danh là Tầm Tiên Kính!"
"Tầm Tiên Kính uy năng vô cùng nghịch thiên, thứ này mặc dù không mạnh về sát địch, nhưng tác dụng phụ trợ mà nó mang lại tuyệt đối có thể khiến vô số tu luyện giả thèm khát không thôi!"