Chương 37: Tầm Tiên Toái Phiến!
"Ồ! Thứ kia có tác dụng gì!?" Tô Thần vuốt cằm dò hỏi.
Khâu Xứ Cơ rất muốn truy vấn Tô Thần vì sao đột nhiên lại muốn khảo sát kiến thức của mình, nhưng cuối cùng chỉ có thể âm thầm nhịn xuống. Ngập ngừng một lúc, hắn nói: "Tầm Tiên Kính, thứ này có năng lực truy tung tiên bảo!"
"Tiên dược, tiên khoáng, tiên bảo, hay thậm chí là tiên cấp bí cảnh, chỉ cần nằm trong phạm vi dò xét đều sẽ bị nó phát hiện!"
"Nhưng mà, nếu chỉ như thế thì thứ này cũng không hề xứng với danh xưng Cực Tiên Bảo Khí chút nào! Điểm khiến vô số tu luyện giả đỏ mắt nhất vẫn là bản mệnh thần thông mà nó sở hữu - Nạp Thiên Dưỡng Địa!"
"Loại thần thông này có khả năng cách không hấp thu thiên tài địa bảo mà không cần phải tự mình động thủ bắt lấy. Đồ vật bị Tầm Tiên Kính chứa đựng, chỉ cần bảo trì tại bên trong không gian của nó một năm, liền có thể nhẹ nhõm tăng lên một cái tiểu phẩm cấp!"
Tô Thần nghe thế giật mình không thôi.
WTF?!! Còn có loại pháp bảo thần kỳ như thế!? Nếu lão tử sở hữu thứ này chẳng phải sẽ mau sớm phát tài hay sao!?
Trong lòng hắn thèm thuồng muốn c·hết, nước bọt suýt chút nữa tuôn trào ra khỏi khoang miệng. Nhưng vì bận tâm hình tượng bên ngoài, thần sắc trên gương mặt vẫn cố găng duy trì dáng vẻ bình thản.
"E hèm... sao đó thì sao!?" Tô Thần đưa tay lên miệng hắng giọng.
"Sau đó... sau đó... đúng rồi, sau đó thì Mạc Huyền Tử đột ngột bị người ám hại dẫn đến thân tử đạo tiêu. Tầm Tiên Kính mất chủ, cuối cùng bị vô số tu luyện giả điên cuồng tranh c·ướp!" Khâu Xứ Cơ nói tiếp: "Nhưng, Cực Tiên Bảo Khí mặc dù quý giá, công năng lại xưng nghịch thiên, đến cuối cùng đối với những bậc cường giả chí cao thì nó cũng chỉ là một kiện tiên bảo có cũng được, mà không có cũng không sao! Cho nên, tại thời điểm đó, tranh giành diễn ra so sánh ác liệt, nhưng đại khái cũng không ảnh hưởng quá nhiều. Cho đến khi, tác dụng thật sự của Tầm Tiên Kính bị người vô tình khai phá ra ngoài! Lúc đó, các lão quái vật ẩn nấp mấy vạn năm cũng không nhịn được lục tục xuất động. Hoang Thiên Vực máu chảy thành sông, một nửa sinh linh tai bay vạ gió c·hết sạch sành sanh! Tầm Tiên Kính phá thành trăm mảnh, tán lạc khắp nơi."
"Rốt cục là công năng gì lại khiến đám người kia điên cuồng đến như vậy!?" Tô Thần nghi vấn truyền âm.
"Chính là thứ đang diễn ra trước mắt tiền bối, Tinh Môn!" Khâu Xứ Cơ mệt mỏi hồi đáp.
Vị thần tăng này xem ra có ham mê đặc thù, rõ ràng biết rõ lại còn cố ý khảo sát kiến thức của mình, làm như vậy để làm chi!? Có tác dụng gì nha!? Đây dù sao cũng không phải bí mất gì ghê gớm! Đúng, ít nhất đối với số ít cường giả như hắn chính là như thế!
Xem! Tiền bối còn làm bộ không biết! A phi... diễn xuất còn rất giống thật!
Khâu Xứ Cơ im lặng nhổ một ngụm nước bọt bày tỏ bất mãn.
"Nói tiếng người!" Tô Thần bất mãn nói.
"Khụ Khụ... " Khâu Xứ Cơ xấu hổ ho khan hai tiếng, nói: "Lúc nãy vãn bối có nói, Tinh Môn vốn là một tòa truyền thừa bí cảnh, xuất hiện sau khi Cổ Thần Chi Địa hủy diệt. Bên trong nó ẩn chứa vố số thần minh truyền thừa, nhưng bởi vì tính bất ổn định cùng địa điểm xuất hiện hoàn toàn ngẫu nhiên, điều này khiến Tinh Môn trở thành nơi mà không phải bất kỳ ai muốn đến liền có thể đến. Muốn đi vào, trừ phi trên người mang theo thiên đại khí vận, nếu không, đừng nói là xâm nhập, sợ rằng có cơ hội nhìn thấy Tinh Môn một mặt hay không mới là một chuyện."
"Thần minh truyền thừa, ai mà không thèm khát!? Đám lão quái vật kia cũng không ngoại lệ, nhưng mà, Tinh Môn không phải muốn gặp là gặp, với cả, khí tức của nó hư vô vờ mịt, thần niệm vô pháp trói chặt. Mặc dù chỉ xuất hiện trong phạm vi của Hoang Thiên Vực, nhưng một tòa đại vực, bản chất thực sự rộng lớn biết bao nhiêu!? Muốn tìm được tiết điểm của nó là chuyện khó như lên trời. Đám người kia, kẻ nào cũng nửa chân đạp vào tử quan, chỉ có thể ở yên một chỗ kéo dài mạng sống, bảo bọn họ chu du khắp nơi tìm kiếm Tinh Môn quả thực là chuyện viễn vong. Thèm khát là sự thật, nhưng cuối cùng so với sinh mệnh, bọn họ lại càng yêu quý thứ phía sau nhiều hơn!" Khâu Xứ Cơ cười lạnh một tiếng.
"Nói ngắn gọn!" Tô Thần đột ngột cắt lời.
"Khụ Khụ... " Khâu Xứ Cơ cười xấu hổ: "Thực ra thứ khiến Tầm Tiên Kính trở thành khoai lang bỏng tay đó là khả năng định vị Tinh Môn! Nó có thể xác định nơi Tinh Môn sẽ xuất hiện, sau đó tiến hành thu nạp, biến truyền thừa bí cảnh trở thành của riêng! Chính vì thế, vô số lão quái vật đã sắp gần đất xa trời mới không nhịn được mà gia nhập tranh đoạt chiến."
"Cuối cùng lấy kết quả Tầm Tiên Kính bị phá vỡ mà kết thúc. Sau này, nhiều mảnh vỡ của nó được tu luyện giả tìm thấy, bọn họ phát hiện, chỉ cần ghép lại mười mảnh Tầm Tiên toái phiến, liền có thể miễn cưỡng định vị, cùng trước thời hạn mở ra Tinh Môn mà không cần phải chờ thời hạn bảy đến mười năm. Chỉ là sau khi dùng xong, Tầm Tiên toái phiến sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, mất khoảng thời gian một năm mới có thể lần nữa sử dụng!"
Trầm ngâm một lúc, Khâu Xứ Cơ nhẹ giọng thổn thức.
"Trước kia, tông môn của vãn bối cũng sở hữu mười mảnh Tầm Tiên toái phiến, đáng tiếc sau đó thì... ài... " Hắn thở dài một tiếng rồi không nói nữa.
"Chuyện đã qua rất lâu, không nên nhớ mãi làm gì!" Tô Thần lạnh nhạt nói.
"Vãn bối biết!" Khâu Xứ Cơ cười khổ đáp lại.
"Đúng rồi, Tinh Môn ai vào cũng được hay là còn có điều kiện nào khác hay không!?" Tô Thần nghi hoặc hỏi.
Khâu Xứ Cơ trực tiếp trả lời: "Vốn dĩ là không có điều kiện nào khác, nhưng bắt buộc phải dùng Tầm Tiên Kính bản hoàn chỉnh mới được, còn Tầm Tiên toái phiến thì lại không được như thế. Thứ này sở hữu năng lượng có hạn, để mở ra Tinh Môn đã là một kiện quá sức miễn cưỡng, cường giả cấp cao nếu như đi vào truyền thừa chi địa, nhất định sẽ khiến Tinh Môn trực tiếp sụp đổ. Cho nên, để Tinh Môn duy trì ổn định, cảnh giới của thăm dò giả không được vượt quá Khai Thần Cảnh!"
"Ồ! Còn về số lượng thì sao? Muốn vào bao nhiêu cũng được!?" Tô Thần hỏi tiếp.
Khâu Xứ Cơ lặng lẽ lắc đầu: "Tối đa mười người! Vượt quá số lượng này, Tinh Môn cũng sẽ đổ vỡ!"
"A đúng! Người đi vào còn phải phải có cốt linh không được vượt quá ba mươi tuổi!" Hắn lặng lẽ bổ sung.
"Cốt linh không được vượt quá ba mươi? Vì Sao!?" Tô Thần nghi hoặc nhướng mày.
Khâu Xứ Cơ nhếch miệng cười cười: "Bởi vì nếu như niên kỷ vượt qua số lượng này, dù cho có vào được truyền thừa chi địa, tỷ lệ tiếp đến cơ duyên tối đã sẽ chỉ có một phần trăm mà thôi! Thay vì thế, cơ hội này chi bằng để lại cho đám thiên tài tiểu bối, như thế, lợi ích liền có thể đạt đến tối đa!"
"Không tồi! Xem ra kiến thức của tiểu Khâu ngươi còn rất phong phú!" Tô Thần làm bộ hài lòng khích lệ.
"Tiền bối quá khen!" Khâu Xứ Cơ cứng đờ khóe miệng lên tiếng.
Lại nói trở về, trong lúc hai người đang âm thầm trò chuyện với nhau, thì đám người Trấn Ly Chung đã sắp sửa triệu hồi Tinh Môn ra đến.
Tô Thần âm thầm nhìn xem cánh cửa hư hảo treo giữa đại sảnh, trong lòng lặng lẽ nổi lên tính toán.
Lát nữa không biết có nên tìm cơ hội đi vào truyền thừa chi địa chơi một vòng không nhỉ!?
Không được... Cái đồ chơi này nghe tên liền biết rất nguy hiểm!
Hay là thôi vậy! Mạng nhỏ quan trọng! Lão tử dù gì cũng là người đàn ông mang phần mềm hack, cần gì phải thèm thuồng mấy thứ loạn thất bát tao kia làm gì!
Thu hồi ý động trong lòng, Tô Thần tiếp tục im lặng quan sát.
Thơi gian dần trôi qua.
Tinh Môn cuối cùng cũng triệt để hình thành. Đám người Trấn Ly Chung thu hồi pháp lực. Từng người lặng lẽ trở về vị trí tông môn của mình.
"Diệp đạo hữu!" Trấn Ly Chung trở lại chỗ ngồi, cùng Tô Thần lên tiếng chào hỏi.
Tô Thần cười nhẹ gật đầu.
"Đạo Tinh Môn này chỉ có thể liên tiếp được mười người, các ngươi đông đến như vậy làm sao tiến hành phân chia danh ngạch!?"
"Xem ra Diệp đạo hữu còn rất hiểu rõ thứ này!" Trấn Ly Chung lúc đầu hơi chút bất ngờ, nhưng sau đó giống như nghĩ đến việc gì liền mở miệng cười nói: "Chúng ta là dùng hình thức đấu lôi đài, cuối cùng đào thải, mười người đứng đầu lôi đài chiến sẽ có tư cách tiến vào Tinh Môn!"
"Thì ra là thế!" Tô Thần chợt hiểu đáp.