Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hệ Thống Giả Trang Toàn Năng

Chương 38: Trận Mở Màn!




Chương 38: Trận Mở Màn!

"Các vị đạo hữu! Tinh Môn đã mở, hiện tại ta xin tuyên bố, lôi đài chi chiến chính thức bắt đầu!" Trấn Ly Chung đảo mắt nhìn khắp đại sảnh, âm thanh hùng hậu tựa như chuông lớn lên tiếng.

Lời nói vừa dứt, hắn liền lấy ra một chiếc trận bàn, thẳng tay, vung mạnh đến ngay trung tâm đại sảnh.

Roẹt!

Trận bàn ngưng giữa không trung, dũng mãnh xoay tròn. Một vòng kết giới vô hình lấy nó làm tâm điểm, bắt đầu lan tỏa, tạo thành bán kính rộng gần năm trượng. Bên trong, một tòa lôi đài hư không tạo dựng, quá trình xuất hiện thần kỳ đến lạ thường.

"Tốt!"

Trấn Ly Chung thu hồi pháp lực, cùng đám trưởng bối của các môn phái gật đầu một cái, xem như thông báo hoàn thành.

"Người nào lên trước!?" Bắc Huyền Tông - Lư Nhạc đảo mắt toàn trường hỏi.

Đám người nghe xong liền đưa mắt nhìn nhau, không một ai có dấu hiệu dị động.

Lư Nhạc thấy thế âm thầm lắc đầu: "Hà tất phải như thế? Nếu không ai lên thì trận chiến này làm sao bắt đầu!?"

"Lư đạo hữu nói như vậy, chi bằng để cho đệ tử của mình lên trước đi!" Tông chủ Thiết Phiến Môn - Âu Dã Tử vuốt ve chòm râu cười híp mắt.

"Đúng thế nha!"

Đám người còn lại nhao nhao đồng tình.

Lư Nhạc liếc nhìn Âu Dã Tử: "Người của Bắc Huyền Tông ta lên trước cũng không thành vấn đề, nhưng nên nhớ, đây là lôi đài chiến, không phải tự kỷ chiến, đệ tử tông ta lên rồi, các ngươi ai sẽ đứng ra ứng chiến đây? Là Thiết Phiến Môn ngươi hay sao!?"

Âu Dã Tử mặt mày trầm tĩnh không đáp lời.

"Hừ!" Thấy thế, Lư Nhạc lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng. Hắn nghiêng đầu, hướng về thiếu niên đang ngồi bên cạnh, nói: "Phùng Thanh, ngươi lên trước đi!"

"Vâng, đại trưởng lão!" Thiếu niên cung kính chắp tay, sau đó đứng người dậy, nhấc chân bước vào trung tâm kết giới.

Đứng giữa lôi đài, Phùng Thanh khí vũ hiên ngang lớn tiếng: "Tại hạ Phùng Thanh! Đệ tử Bắc Huyền Tông! Nay đại diện tông môn, xin được phép đứng ra lĩnh giáo cao chiêu của đệ tử các đại tông phái đang có mặt ở đây!"

"Trường Ngọc, lên lãnh giáo thực lực của vị bằng hữu Bắc Huyền Tông này một chút!" Âu Dã Tử cười nhẹ mở miệng.

"Vâng, môn chủ!"

Người gọi Trường Ngọc là một tên thiếu niên trẻ tuổi, hắn đứng ra, vững bước đạp lên lôi đài.

Cùng Phùng Thanh đối diện, Trường Ngọc từ tốn chắp tay.

"Tại hạ Trường Ngọc, xin được lĩnh giáo!"

"Tại hạ Phùng Thanh!"

Hai người lẫn nhau gật đầu.

"Có thể bắt đầu rồi chứ!?" Trường Ngọc hỏi.

"Tùy thời đều có thể!" Phùng Thanh không mặn không nhạt đáp lại.



"Tốt! Vậy tại hạ xin đắc tội!"

Choang!

Một đạo âm thanh bén nhọn vang lên.

Trường Ngọc rút ra bội kiếm bên hông, kiếm quang lập lòe, trực tiếp phong hầu.

Keng!

Âm thanh kim loại v·a c·hạm rít lên.

Phùng Thanh bất tri bất giác nắm chặt một thanh ngọc phiến trong tay, nhẹ nhàng chặn đứng.

"Tới hay lắm!" Hắn mỉm cười, cổ tay nhẹ nhàng xoay động.

Hàn Băng Chỉ!

Linh khí bùng nổ, Trường Ngọc cảm giác bản thân giống như sa vào hầm băng, nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống, không gian lạnh lẽo thấu xương.

"Không tốt!"

Trước mắt hắn, một đạo chỉ pháp thình lình đánh tới.

Roẹt!

Nhanh đến chống mặt, Hàn Băng Chỉ trực tiếp đâm thủng lòng ngực, xuyên thấu mà qua.

Phùng Thanh công kích thành công, nhưng trên khuôn mặt không có một chút biểu hiện mừng rỡ. Bù lại, chân mày của hắn lúc này thế nhưng nhăn thành một đoàn.

"Là tàn ảnh!" Lầm bầm thầm thì một tiếng. Phùng Thanh phất tay đánh tan ảo ảnh trước mắt.

Sau lưng, Trường Ngọc thình lình xuất hiện, thiết kiếm trong tay của hắn vô tình bổ xuống.

Điệp Trọng Lãng!

Phùng Thanh phản ứng cực nhanh, xoay người, ngọc phiến nâng lên đón đỡ.

Thiết kiếm cùng ngọc phiến lần nữa v·a c·hạm, nhưng so với lần trước, uy thế lần này phát ra càng thêm kinh khủng.

Oanh!

"Cái gì!!!" Phùng Thanh giật mình thốt lên.

Hắn không ngờ, thanh kiếm mảnh mai kia thế mà lại biến trở nên nặng hơn gấp chục lần.

Lúc này rút lui đã muộn, Phùng Thanh cắn răng, vận dụng mười thành sức lực gắng gượng chống đỡ.

Nhưng mà, còn chưa đợi hắn thở dốc, một luồng khí lãng vô hình từ trên thân kiếm lần nữa bùng phát.

Điệp Trọng Lãng! Tối đa có thể phát ra mười tầng trọng kình, tầng sau so với tầng trước mạnh mẽ hai thành.



Phùng Thanh hừ nhẹ một tiếng, khóe miệng chảy xuống huyết dịch.

Oanh! Oanh! Oanh...

Liên tục, trọng kình vô hình đánh xuống, liên miên không dứt.

Tay nắm ngọc phiến, hổ khẩu nứt ra, hô hấp của hắn bây giờ càng thêm dồn dập.

"Ngươi thua rồi!" Trường Ngọc mắt sắt mở miệng.

"Phải không!?" Phùng Thanh nhếch lên môi dính huyết hồng cười khẩy: "Còn chưa bắt đầu đây!"

Nhìn xem người nọ, trong lòng Trường Ngọc lộp bộp nhảy lên. Pháp lực điều động, hắn muốn một lần trực tiếp kết thúc!

...

"Thí chủ cảm thấy ai sẽ thắng?" Tô Thần nhìn Trấn Ly Chung cười hỏi.

"Hai người này đều là Luyện Linh Cảnh sơ kỳ, thực lực sàng sàng, không ai hơn ai, mặc dù tiểu tử gọi Phùng Thanh kia có chút sơ ý để cho Thiết Phiến Môn trước tiên đẩy vào tình thế bất lợi, nhưng người của Bắc Huyền Tông cũng không đơn giản chút nào. Tông môn bọn hắn có thể xếp đến vị trí thứ hai trong mười đại chính phái, âu cũng có lý do của nó. Trận này, tại hạ cảm thấy Bắc Huyền Tông thắng có tỷ lệ cao tới bảy thành!" Trấn Ly Chung nhanh chóng đáp lời.

"Ồ! Vậy sao? Thí chủ rất hiểu rõ Bắc Huyền Tông!?" Tô Thần hỏi tiếp.

"Chỉ là một chút mặt ngoài mà thôi, mỗi tông môn đều có nội tình cất giấu mấy trăm năm, bên trong tồn tại rất nhiều thứ mà bọn họ không muốn để cho ngoại nhân biết đến." Trấn Ly Chung cười khổ lắc đầu. Sau đó, hắn đột nhiên lên tiếng hỏi lại: "Diệp đạo hữu cảm thấy ai sẽ thắng trận này!?"

"Không phải thí chủ đa nói rồi đó sao? Là Bắc Huyền Tông!" Tô Thần cười đáp.

"Ồ! Diệp đạo hữu cũng nói như vậy, xem ra Bắc Huyền Tông lần này lại có thể tăng tỷ lệ thắng lên thêm hai thành!" Trấn Ly Chung cười haha nói.

...

Trên lôi đài, Phùng Thanh nôn ra một ngụm máu tươi. Tay phải run rẩy nắm chặt ngọc phiến chống đỡ.

"Ngươi nhận thua đi thôi! Đây chỉ mới là tầng trọng lãng thứ năm, còn năm trọng nữa, còn tiếp tục ngươi nhất định sẽ phế mất!" Trường Ngọc trầm giọng nói.

"Ngươi quá để ý mình rồi!" Phùng Thanh cười nhạt.

"Vậy sao? Nếu đã như thế thì dù có xảy ra kết quả như thế nào cũng đừng trách ta không báo trước!" Trường Ngọc nhìn xem vẻ mặt bình tĩnh của đối thủ, nội tâm không khỏi dâng lên cảm giác khó chịu.

Oanh!

Đợt trọng kình thứ sáu ập tới!

Phùng Thanh khuỵu xuống nửa gối.

Oanh!

Đợt trọng kình thứ bảy ập tới!

Phùng Thanh xương cốt rạn nứt.

Oanh!



Đợt trọng kình thứ tám!

Oanh!

Đợt trọng kình thứ chín!

Tới đây, Phùng Thanh đã mắt mũi mơ hồ, tay nắm ngọc phiến nhuộm đỏ máu tươi, bạch cốt lộ ra, âm u đáng sợ.

"Đợt cuối cùng này, ngươi sẽ phế mất!" Trường Ngọc gầm giọng.

"Ha hả, chưa hẳn!" Phùng Thanh yếu ớt nhếch miệng.

"Ngươi biết không, nhìn ngươi tới giờ phút này vẫn còn bình tĩnh như thế, làm ta cảm thấy rất bực bội!" Trường Ngọc ngay thẳng nói.

"Vậy sao? Thế thì ta nên cảm thấy rất vinh hạnh?" Phùng Thanh giễu cợt hỏi.

"Trận này nên kết thúc!" Trường Ngọc không trả lời, ngữ khí lạnh nhạt.

"Đúng! Cũng là lúc nên kết thúc!" Phùng Thanh lầm bầm nói.

Đợt trọng kình thứ mười!

Oanh!

Kiếm phong dũng mãnh bổ xuống, giống như cắt ngang đậu hũ, một phát chẻ đôi Phùng Thành.

"Có trá!" Trường Ngọc âm thầm nói không tốt.

Quả nhiên, cơ thể Phùng Thanh sau đó hóa thành băng điêu, vỡ thành trăm ngàn mảnh vụn.

Điều này quá bất hợp lý!

Bộ pháp chớp nhoáng, Trường Ngọc lập tức rút lui.

Còn chưa rời đi nửa bước, dị biến lại lần nữa phát sinh.

Vô số mảnh băng mang lấy tốc độ siêu phàm, tựa như bạo vũ lê hoa bắn phá tứ phía.

Trường Ngọc nâng lên trường kiếm loạn chém, ý đồ chặn đứng băng phiến bắn phá vào người. Thế nhưng, số lượng băng phiến nhiều lắm, thêm với khoảng cách tiệm cận, chỉ trong chớp mắt, cơ thể thiếu niên liền bị hàng trăm mảnh băng, vô tình cắt đến máu chảy đầm đìa.

Sự tình quá nhanh, diễn ra chỉ trong thoáng chóc.

"Khụ khụ... " Trường Ngọc ho khan, thân hình loạng choạng khuỵu xuống.

"Ngươi thua!"

Một đạo âm thanh hờ hững vang lên. Sau gáy hắn, một thanh ngọc phiến lạnh ngắt chặn đứng ngay giữ tử môn.

"Đây là chiêu thức gì!?" Trường Ngọc lầm bầm lên tiếng.

"Toái Thể Băng Thiên!" Phùng Thanh chậm rãi thốt ra từng chữ.

"Toái Thể Băng Thiên... tốt một cái Toái Thể Băng Thiên... ta thua!" Trường Ngọc thì thào nói.

Xong, hắn lấy ra một viên đan dược nhét vào khoang miệng, thần sắc tới nhợt thoáng chốc trở nên hồng hào hơn hẳn. Trường kiếm tra nhanh vào vỏ, thiếu niên đứng dậy rời khỏi lôi đài.