Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hệ Thống Giả Trang Toàn Năng

Chương 45: Thần Tăng Thật Cao Thượng!




Chương 45: Thần Tăng Thật Cao Thượng!

"Tiền... tiền bối... thật sự có thể hay sao!?"

Tiêu Nhất rụt rè đối Tô Thần nhỏ giọng.

Tô Thần chỉ cười mỉm chi lắc đầu.

"Cái này... vậy... vậy ngài bảo ta tham gia lôi đài chẳng phải là chịu c·hết hay sao!?" Tiêu Nhất khóc không ra nước mắt âm thầm kêu khổ.

"Sợ hãi?" Tô Thần nhấc lên chân mày hỏi.

"Vãn bối làm sao có thể sợ hãi được, chỉ là... thực lực của vãn bối cùng đám người kia cách xa như vậy, đây chẳng phải là lấy trứng chọi với đá!?" Tiêu Nhất than thở.

"Đối bản thân mình không có tự tin đến vậy!?" Tô Thần buồn cười liếc mắt.

"Tự tin không phải xây dựng từ thực lực hay sao? Vãn bối lại không có thực lực như thế!" Tiêu Nhất xẹp miệng nói.

"Hahaha... xem ra bí mật này đã bị tiểu thí chủ phát hiện rồi!" Tô Thần quái khiếu bật cười.

Bọn người Trấn Ly Chung cạn lời nhìn vị thần tăng kỳ ba trước mặt.

Tư Đồ Nhược Hy cũng lộ ra thần sắc kỳ quái, nàng nghĩ mãi cũng không nghĩ ra tự tin ở đâu mà Tô Thần lại dám để một tên chỉ mới sơ nhập cảnh giới Cảm Linh tham dự lôi đài chi chiến. Càng nghĩ, tò mò trong lòng của nàng càng thêm trở nên nồng đậm.

Tiêu Nhất bây giờ khổ không thể tả. Hắn có cảm giác đột nhiên bị người hố không thương tiếc. Bị giặc cưỡng ép bắt lên thuyền thì đã đành, hiện tại còn nghe thấy giọng điệu không trách nhiệm như vậy, kia rõ ràng là có ý định bỏ con giữa chợ, muốn mình tự sinh tự diệt đây mà!

"Tiền bối... xương vãn bối không cứng đến như ngài tưởng tượng, trên ta còn có mẹ già, dưới có con thơ, nếu lỡ tay chân không trọn vẹn, như vậy chẳng phải là c·hết đói mấy cái miệng ăn ở nhà hay sao!?" Tiêu Nhất rặn ra nước mắt nước mũi khóc lóc.

"Thiện tai thiện tai, bần tăng đây là đang đưa tặng cho tiểu thí chủ cơ duyên, cớ sao lại nói hãm hại thí chủ? Người tu phật lấy từ bi làm đầu, tuyệt đối không làm ra những chuyện thương thiên hại lý, xin thí chủ vui lòng tự trọng!" Tô Thần hiệp chưởng trước ngực, mặt mũi nghiêm trang nói.

Tiêu Nhất bị nói á khẩu, nhưng hắn cũng không chịu cam lòng, bất chấp ôm chặt bắp đùi Tô Thần mếu máo: "Ai nha... tiền bối đừng mà... ta thật sự không được, hay là... hay là ngài tuyển người khác đi có được hay không!?"

Tô Thần vươn tay vỗ mạnh lên đầu Tiêu Nhất.

Bộp!

"Thật không có tiền đồ!"



Thở dài một tiếng, Tô Thần không nhanh không chậm trách mắng.

"Tự tin lúc đầu đi đâu mất rồi? Vừa nãy không phải cùng sư phụ của ngươi vỗ ngực bảo rằng thiên tư của mình xuất chúng, có thể quét ngang đám thiên tài này hay sao? Bây giờ một chút dũng khí đối mặt cũng không dám, sau này làm sao có thể đi xa hơn trên con đường đại đạo đây!?"

"Ta... " Tiêu Nhất nhất thời ấp úng.

"Được rồi, cơ duyên ở trước mặt, đôi lúc chỉ có tự mình tranh thủ mới có thể được đến! Nếu như ý định bần tăng cho tiểu thí chủ tham dự vào trong, tất nhiên sẽ có biện pháp giúp tiểu thí chủ thuận lợi vượt qua mà không một chút tổn hại!" Tô Thần hờ hững nói.

"Thật!?" Tiêu Nhất nghi hoặc nín khóc.

Tô Thần không trả lời thiếu niên, hắn lặng lẽ đảo mắt sang vị Trấn kiếm chủ đang ngồi bên cạnh.

"Theo những gì bần tăng quan sát, người tham dự lôi đài chiến có thể tùy thân mang theo linh bảo đung chứ!?"

Trấn Ly Chung không chút chần chừ gật đầu.

"Đúng vậy! Ngoài đan dược, cấm thuật hoặc các loại phù chú, đệ tử tham dự lôi đài chiến sẽ không bị hạn chế về việc sử dụng các loại linh bảo!"

"Vậy là ổn rồi!" Tô Thần mỉm cười.

Nói xong, hắn âm thầm từ trong lưng quần móc ra một thanh pháp bảo có hình dáng kỳ lạ. Ngân quang sáng rọi, chiếu mù mấy cặp nhãn châu hợp kim titan 24 cara của đám người Trấn Ly Chung.

Kia chính là pháp bảo Thiên cấp thượng phẩm trong truyền thuyết - Anaconda!

"Đây là... "

Đám người tim đập thình thịch đồng loạt thốt lên.

Mấy người Trấn Ly Chung thì không nói, mặc dù không biết đây là pháp bảo thuộc cấp độ gì, nhưng từ khí tức mà nó tản mát ra ngoài, bọn họ có thể chắc chắn rằng đây tuyệt đối là một thanh tuyết thế chí bảo!

Riêng Khâu Xứ Cơ, bằng kinh nghiệm cùng tầm mắt phong phú của mình, chỉ một ánh nhìn, hắn liền rõ ràng thứ này không sai chính là Thiên cấp chí bảo!

"Này này này... "

Khâu Xứ Cơ lắp bắp cặp môi, hai con đồng tử trợn lồi ra ngoài.

Tiêu Nhất mặc dù cái gì cũng không hiểu, nhưng từ biểu cảm của sư phụ cùng vị có thực lực sâu không lường được Trấn phong chủ, hắn liền lập tức hiểu được thứ này bất phàm!



"Cầm lấy!" Tô Thần đưa thanh Anaconda trong tay qua cho Tiêu Nhất, ngữ khí hờ hững mở miệng.

"Cho... cho vãn bối!?" Tiêu Nhất há hốc mồm lắp bắp.

Tô Thần tức giận vỗ mạnh lên đầu thiếu niên.

Bộp!

"Nghĩ hay lắm! Bần tăng chỉ cho tiểu thí chủ ngươi mượn dùng để ứng phó lôi đài chi chiến mà thôi, xong xuôi trả lại!"

"Khụ khụ khụ... " Tiêu Nhất xấu hổ xoa xoa đầu, sau đó chậm rãi vươn tay, cẩn thận từng li từng tí nâng đỡ thanh chí bảo.

Tư Đồ Nhược Hy hâm mộ không thôi nhìn Tiêu Nhất, đồng thời cũng đối với thân phận thật sự của Tô Thần tràn đầy nghi vấn.

"Đạo... đạo hữu... này rốt cục là pháp bảo cấp độ gì!?"

Trấn Ly Chung lúc này không nhịn được xen miệng. Hắn biết thứ này tuyệt đối không thấp hơn Địa cấp linh bảo. Trình độ hiếm hoi của Địa cấp linh bảo thì khỏi cần bàn cãi. Cả Thiên Mạc Vương triều, chỉ sợ có mỗi hoàng thất là sở hữu một thanh, mà lại còn là hạ phẩm. Dù cho hạ phẩm, kia cũng đường đường chính chính là trấn quốc chi bảo, uy năng bất tận!

Nói về Địa cấp linh bảo, thực ra tông môn của hắn cũng đã từng sở hữu không ít, không, phải nói là Vô Úy Môn đã từng sỡ hữu! Mà lại không chỉ vẻn vẹn hạ phẩm mà thôi, mạnh nhất chính là Địa cấp thượng phẩm Thất Tinh Ma Đao!

Tiếc rằng... năm đó bọn họ bị kẻ địch t·ruy s·át, trên đường xảy ra nhiều trận chiến lớn nhỏ không thể đếm xuể, linh bảo mất thì mất, hư thì hư, mười không còn một. Sau cùng chạy tới Hoang Thiên Vực, toàn bộ đều bị tổn hại không thể sửa chữa.

Bây giờ trong tông còn bảo lưu pháp bảo mạnh nhất chỉ có một thanh Huyền cấp thượng đẳng Bạch Ngọc Kiếm!

Ài... nếu như năm đó vị Luyện Khí Sư kia không bị á·m s·át thì có lẽ tông ta cũng không đến nỗi thê thảm đến như vầy!

Trấn Ly Chung miên man thở dài một tiếng, trong lòng tràn đầy tiếc nuối không thôi.

Tô Thần bên này nghe Trấn Ly Chung gặng hỏi, khóe miệng của hắn bất chợt câu lên.

"A di đà phật! Thứ này sát khí nặng nề, từ trước đến nay không có một ai có khả năng nghe được khí danh của nó, duy chỉ có một loại người có thể nghe thấy, đó là n·gười c·hết! Thí chủ có thật sự muốn biết!?"

Trấn Ly Chung nghe đến đây ánh mắt đột nhiên co rụt lại. Âm thầm vuốt xuống mấy giọt mồ hôi, vẻ mặt thành khẩn chắp tay.



"Là tại hạ đường đột, có lẽ thứ này chỉ có cao tăng đắc đạo như đạo hữu mới có thể khống chế được sát khí của nó. Đạo hữu có thể vì thiên hạ thương sinh ngăn chặn một hồi gió tanh mưa máu, kia chính là đại lượng công đức không thể đo đếm!"

"Thí chủ quá lời! Đây là việc mà bần tăng nên làm. Ta không vào địa ngục, thì ai vào địa ngục!" Tô Thần mặt mũi từ bi hỷ xả nói.

Oanh!

Đám người bất giác bừng tỉnh.

"Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục!"

Mười chữ, dường như thiên địa chân ngôn, thình lình rạch phá từng luồng hắc ám dày đặc sâu trong nội tâm đám người Trấn Ly Chung. Ngay cả đã từng là Thiên Nhân cảnh như Khâu Xứ Cơ cũng bị lời nói này làm cho bừng tỉnh đại ngộ!

Chí khí cỡ nào! Tâm đại cỡ nào mới có thể nói ra lời nói như vậy!?

Thiên địa tiên lộ, cạnh tranh khóc liệt. Trên đường ngoài máu tươi thì chỉ có xương cốt chồng chất vô biên. Liệu có người sẽ vì những người xa lạ mà tự nguyện đi vào địa ngục hay sao!?

Phật Môn!

Khâu Xứ Cơ hắn cũng không hề xa lạ chút nào!

Bọn họ chính xác là các bật hiền nhân, tâm mang thiên hạ thương sinh, nhưng thử hỏi chân tâm thật sự không có một chút tâm tư của riêng mình thì hắn tuyệt đối sẽ không tin tưởng.

Thần tăng có thể nói ra lý niệm đại đức đại trí tuệ như vậy, kia thực sự mới chính là chân phật đối ứng giống với lý tưởng trong lòng của hắn.

"A di đà phật, thần tăng cao thượng!"

Khâu Xứ Cơ kính cẩn cúi đầu thật sâu.

"Người này... " Tư Đồ Nhược Hy mắt lóe dị thường nhìn chằm chằm vào người nam tử trước mặt, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn.

Thật là đại chí khí!

"Tiền bối ngài chính là tấm gương sáng mà tiểu Nhất Nhất nhất định phải noi theo nha... hức hức hức... " Tiêu Nhất giàn giụa nước mắt nói năng lộn xộn.

Ngay cả đang bị Trấn phong chủ định thân Từ Linh Nhi cũng phát ra âm thanh ô ô, trong khóe mắt ẩn hiện từng luồng hơi nước dày đặc. Giống như đang nói "Bổn tiểu thư thật sự rất cảm động nha! Ngươi nhất định chính là một hảo nam nhi!".

Tô Thần sững sờ nhìn biểu cảm khác thường của đám người này, trong lòng hiện liên mấy vạn dấu chấm hỏi to đùng.

Ây! Có chuyện gì đang xảy ra? Ai có thể nói cho lão nạp được rõ ràng hay không!?

Tô Thần sờ đầu không thấy tóc, trong lòng hoang mang tột độ!

Hmmm... Lão tử đúng là không có tóc thật! C·hết tiệt! Cái thân phận c·hết tiệt cuỗm mất một đầu tóc dài óng ánh của lão tử!