Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hệ Thống Giả Trang Toàn Năng

Chương 46: Tuyệt Thế Thần Binh, Giết Người Trong Vô Hình!




Chương 46: Tuyệt Thế Thần Binh, Giết Người Trong Vô Hình!

Có vẻ nghĩ đến điều gì, Trấn Ly Chung nhìn thanh Anaconda trong tay Tiêu Nhất một lúc, sau đó ngập ngừng đối với Tô Thần mở miệng: "Thứ này sát khí nặng nề như vậy, Diệp đạo hữu để tiểu tử này sử dụng thật sự không có vấn đề gì hay sao!?"

"Trấn thí chủ cứ việc yên tâm, bần tăng đã đối với nó làm chút thủ đoạn nho nhỏ, sử dụng một lúc sẽ không có vấn đề gì!" Tô Thần chẳng sao cả nói.

"Là tại hạ lo lắng dư thừa!" Trấn Ly Chung lắc đầu bật cười.

Khâu Xứ Cơ bên này lập lòe hai con nhãn châu, lão nhan hưng phấn dị thường kề sát vào thanh pháp bảo trên tay Tiêu Nhất.

"Bảo bối... bảo bối nha... thật quá xinh đẹp!"

Hắn lượn qua lượn lại, thần sắc thèm thuồng lộ rõ ra ngoài.

Tiêu Nhất bất chợt ôm thanh Anaconda vào trong lòng ngực, mặt mũi tràn đầy cảnh giác: "Sư phụ, ngài muốn làm gì? Đây là đồ vật của tiền bối nha, dám đối đồ của tiền bối thèm thuồng, ngài cũng thật to gan!"

"Khụ khụ khụ... " Khâu Xứ Cơ ho khan, mắt trợn mày hậm thổi bùng ria mép tức tối: "Tên khốn kiếp ngươi ngứa da đúng hay không? Dám vu khống lão phu! Hừ hừ... trở về coi ta làm sao t·rừng t·rị ngươi!"

"Ai nha... bị nói trúng tim đen nên muốn g·iết người diệt khẩu đây mà!" Tiêu Nhất tiện hề hề lép bép.

"Tức c·hết lão phu! Xem lão phu hôm nay phải nhất định t·rừng t·rị tên tiểu tử báng bổ trưởng bối nhà ngươi!" Khâu Xứ Cơ xoắn lên ống tay áo, làm bộ hôm nay không đánh tên khốn kiếp này ra bã thề không làm người một dạng.

"Được rồi! Các ngươi cũng đừng làm rộn!" Tô Thần thăm thẳm lên tiếng trách mắng.

Khâu Xứ Cơ nghe Tô Thần nói chuyện, hắn liền hạ xuống hỏa khí, đối Tiêu Nhất hậm hực hừ nhẹ một tiếng: "Xem như tiểu tử ngươi may mắn! Lão phu hôm nay đại nhân đại lượng tha cho ngươi một lần!"

"Đa tạ sư phụ đại nhân hôm nay đại lượng tha cho đệ tử, đệ tử cảm động không thôi, tùy rằng ngài hơi túng một chút, nhưng không sao, bởi vì kia là thần tăng tiền bối, ngài túng cũng rất phong cách, đệ tử cảm thấy tự hào về ngài!" Tiêu Nhất nín cười quái khiếu.

Khâu Xứ Cơ mặt đen như đáy nồi, da mặt run run rẩy rẩy, tức muốn hộc máu.

Nhìn đôi sư đồ kỳ ba miệng phun nước bọt, Tô Thần có loại cảm giác muốn cười.

Tổ hợp này cũng thật thú vị! Không biết tương lai bọn họ sẽ đi xa đến mức độ nào, thật khiến người ta chờ mong!

Lắc đầu cười cười, Tô Thần truyền âm ngắt ngang hai người đối thoại.

"Tiểu thí chủ, lại gần đây một chút!" Hắn đối Tiêu Nhất ngồi cách đó không xa phẩy tay.

Vụt!

Tiêu Nhất tức thời xích lại.



"Tiền bối gọi vãn bối có gì giao phó!"

Tô Thần không dài dòng, liếc mắt nhìn thanh Anaconda trong tay hắn: "Tiểu thí chủ vẫn chưa biết thứ này dùng thế nào đi!"

Tiêu Nhất lúc này mới ngơ ngác giật mình.

Đúng nha! Suýt nữa quên mất việc này! Đao, thương, kiếm, kích... hắn còn biết rõ phải dùng thế nào, mặc dù không có kỹ thuật hay võ kỹ đối ứng, nhưng mà ít nhất hắn cũng biết những thứ kia có thể cầm lên chặt người! Còn thanh pháp bảo trong tay, hình dáng kỳ lạ, mười mấy năm lăn lộn xã hội, đây cũng là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy một thứ kỳ lạ đến như thế!

Nhìn xem b·iểu t·ình của Tiêu Nhất, Tô Thần cũng không ngoài ý muốn chút nào.

Nói đùa, thứ này nếu như ngươi hiểu biết thì lão tử mới cảm thấy có quỷ đó!

Thần thần bí bí, hắn liền cong lên khóe miệng cười nói: "Đây là một thanh pháp bảo g·iết người từ trong vô hình, là vạn binh chi tổ! Trong giang hồ có một câu nói thế này; Thiên hạ võ công, duy mau bất phá! Một súng nơi tay, ta có thiên hạ! Đừng nhìn thứ này nhỏ bé mà khinh thường, những kẻ khinh thường nó hiện tại mộ đều xanh cỏ cả rồi!"

"Khủng bố như thế!?" Tiêu Nhất vừa mừng vừa sợ thốt lên.

Tô Thần nhìn xem biểu cảm của thiếu niên, trong lòng âm thầm hài lòng.

"Không sai, cho nên bần tăng mới có tự tin để ngươi dùng thứ này quét ngang đám thiên tài trước mắt!"

Tiêu Nhất run rẩy ôm chặt thanh Anaconda, thần sắc sau đó trở nên kiên định: "Vãn bối nhất định không phụ kỳ vọng của tiền bối!"

"Hahaha... tốt tốt tốt!" Tô Thần kêu ba tiếng tốt cười lớn: "Quả nhiên bần tăng không nhìn lầm tiểu thí chủ!"

Thu hồi nụ cười, hắn tiếp tục giảng giải.

"Hiện tại bần tăng sẽ truyền thụ cho tiểu thí chủ bí pháp vận dụng của thứ pháp bảo g·iết người trong vô hình này! Dõng dạc lắng nghe cho kỹ!"

Tiêu Nhất nhấc lên mười phần tinh thần, trịnh trọng gật đầu.

"Nghe cho kỹ... thứ này... " Tô Thần mặt mày nghiêm trọng, cánh môi chậm rãi hé mở: "Thứ này... chỉ cần tiểu thí chủ c·ướp cò là được!"

"???" Tiêu Nhất.

"???" Khâu Xứ Cơ.

Hai người b·iểu t·ình ngu người ngốc lăng lại chỗ.



C·ướp cò???

C·ướp cò là cái gì!???

Tiền bối ngài đang nói chuyện thiên thư hay sao!?

Chúng ta thiên tư ngu dốt không hiểu huyền cơ bên trong nha!

"Khụ khụ khụ... " Tiêu Nhất nhất thời khó xử miễn cưỡng há miệng: "Tiền... tiền bối... cái gì là c·ướp cò!?"

Tô Thần nghe thiếu niên nghi hoặc, da mặt chậm rãi co rúm.

Thất sách! Quên mất đám người này không hiểu ngôn ngữ hiện đại!

Bày ra một bộ cao thâm mạt trắc, hắn nói: "Không hiểu!?"

Hai người gật đầu như giã tỏi.

"Không hiểu là đúng rồi!" Tô Thần giả bộ hài lòng gật gù: "Nhìn đi, thấy vị trí này hay không!?"

Nói nói, hắn tiện tay chỉ vào vị trí cò súng.

"Thứ này gọi là cò! Dùng tay thuận của ngươi nắm giữ chuôi súng, ngón trỏ đặt lên vị trí cò súng, hướng thứ này chỉ thẳng vào mặt đối thủ, nhẹ nhàng bóp xuống ngón trỏ, chỉ cần nghe một tiếng đoàng! Như vậy là đã thành công!"

Tiêu Nhất nghe xong liền ngốc lăng lần hai.

"Chỉ đơn giản như thế!?"

"Chỉ đơn giản như thế!" Tô Thần hờ hững gật gù.

"Không có khẩu quyết gì cao thâm hay sao!?"

"Không có khẩu quyết gì cao thâm cả!"

"Thật sự không có hay sao!?"

"Thật sự không có!"

Cmn! Chỉ đơn giản như thế mà ngài lại bày ra vẻ mặt trịnh trọng giống như chuẩn bị nói ra thiên thư tuyệt thế để làm gì!? Làm chúng ta tinh thần nghiêm trọng căng thẳng một hồi! Như vậy có tốt hay sao!? Ài... chúng ta thực sự quá khổ cực mà!

Dẹp xuống bất mãn trong lòng, Tiêu Nhất dường như có điều hiểu ra bắt đầu học theo chỉ dẫn của Tô Thần, sơ bộ cầm nắm Anaconda trong tay, thoáng chốc đã ra dáng một tay thiện xa chính nghĩa.



"Tiền bối, cằm nắm như vầy có đúng hay không!?"

Tiêu Nhất thăm thẳm đối Tô Thần hô nhỏ.

Tô Thần mỉm cười, từ tốn xoay đầu nhìn qua.

"Cmn!"

Mặt mũi hiền hòa thoáng chốc trở nên tái mét. Một đầu lỗ đen sâu không thấy đáy tỏa ra từng trận hàn khí lạnh lẽo bất giác kề sát giữa trán của hắn.

"Thí chủ bình tĩnh, đừng manh động, tuyệt đối không nên c·ướp cò!"

Da mặt Tô Thần run rẩy bắt đầu lên tiếng trấn an thiếu niên. Sau lưng thình lình chảy xuống từng giọt mồ hôi ướt đẫm.

Tiêu Nhất không hiểu ra sao hạ xuống pháp bảo, Tô Thần lúc này mới âm thầm thở ra một hơi.

"Tiền bối ngài thế nào!?" Tiêu Nhất mờ mịt hỏi.

"Khụ khụ... " Tô Thần mặt mo đỏ ửng ho khan: "Không có gì, không có gì... tiểu thí chủ xem như đã sơ bộ biết cách vận dụng thứ này. Nhưng mà phải nhớ, thứ nhất, pháp bảo chỉ có thể c·ướp cò sáu lần, dùng một lần sẽ thiếu một lần, cho nên hãy ngắm kỹ rồi bắn. Thứ hai, uy lực vật này rất khủng kh·iếp, đám thiên tài yêu nghiệt kia chỉ cần ăn phải một viên vào bộ phận yếu hại nhất định sẽ c·hết không toàn thây, tuyệt đối phải thận trọng mà dùng! Đã hiểu rồi chứ!?"

"Vãn bối đã nhỡ kỹ!" Tiêu Nhất trịnh trọng đáp.

Sau đó, hắn đột nhiên lúng túng gãi đầu.

"Tiền... tiền bối... nếu như thứ này không thể tùy tiện sử dụng, như vậy với thực lực của vãn bối làm sao có thể đối bọn người kia sáng tạo thời cơ được chứ!?"

Tô Thần trầm ngâm: "Tiểu thí chủ hỏi không tồi, chính vì thế tiếp theo bần tăng sẽ truyền cho tiểu thí chủ một thức công pháp vô địch thiên hạ!"

Nói nói, hắn tiện tay vươn ra ngón trỏ, một chỉ điểm nhẹ lên trán thiếu niên.

Hàng loạt tri thức kỳ bí giống như kinh đào hải lãng bất chợt tuôn trào truyền vào bên trong não hãi. Chỉ một thức đơn giản lại tựa hồ muốn căng nức đầu óc của Tiêu Nhất, khiến thiếu niên có cảm giác thức hải của mình dường như sắp sửa vỡ thành hàng trăm ngàn mảnh!

Rên nhẹ một tiếng, sắc mặt Tiêu Nhất thoáng chốc trở nên trắng bệch.

Theo Tô Thần thu hồi ngón trỏ trở về, trong đầu thiếu niên kỳ dị hiện lên tám chữ...

Lee Sin Thần Quyết!

Hộ Thể - Kiên Định!

Nặng nề phun ra một ngụm khí trọc, Tiêu Nhất trong lòng lúc này tràn đầy rung động. Công pháp trong đầu thật sự thâm ảo đến mức đáng sợ, khiến hắn hô hấp trở nên dồn dập. Mặc dù chỉ là một thức, nhưng hắn biết vẻn vẹn một thức này cũng đủ để hắn trở thành cường giả tuyệt thế đứng đầu Hoang Thiên Vực!