Chương 47: Kết Quả!
Hai người Trấn Ly Chung cùng Khâu Xứ Cơ đối Tiêu Nhất hâm mộ không thôi.
Phải biết thân phận tiền bối bậc nào, tùy tiện truyền thụ một môn công pháp đều có thể khiến người ta đỏ mắt thèm thuồng.
Ài... tiểu tử này đúng là đạp phải vận cứt chó mà!
Hai người âm thầm than ngắn thở dài, hận không thể thay thế Tiêu Nhất thừa nhận cơ duyên.
"Đa tạ tiền bối đã truyền thụ thần thông!"
Tiêu Nhất từ trong mê mang tỉnh lại, tinh thần phấn khích đối với Tô Thần cúi đầu thật sâu.
Tô Thần không quá để tâm phất tay: "Không đáng nhắc tới! Môn thần thông này đối với bần tăng không mạnh cũng không yếu, nhưng lai lịch của nó thì lại vô cùng phi thường. Tiểu thí chủ hãy sử dụng thật tốt, đừng để bản thân nó bị mai một!"
"Vãn bối thụ giáo! Tương lai nhất định sẽ để nó phát dương quang đại, tỏa sáng toàn bộ Hoang Thiên Vực!" Tiêu Nhất trịnh trọng nói.
"Ừm! Trận chiến phía trên có vẻ cũng đã sắp kết thúc, tiểu thí chủ tranh thủ thời gian cảm ngộ môn thần thông kia một hồi, thật nhanh thông hiểu đạo lý bên trong, sắp tới phải nên lên sân rồi!"
"Vâng, tiền bối!"
Tiêu Nhất thu hồi tâm thần, mí mắt rũ xuống bắt đầu đả tọa.
Mấy người bên cạnh mặc dù tò mò không biết tiểu tử này đã được tiền bối truyền thụ môn thần thông gì, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể dằn xuống hiếu kỳ, chuẩn bị chờ đợi kỳ biến.
Dưới lôi đài, hàng trăm con mắt đổ dồn về hai bóng người đang kịch liệt đối chiến.
Quyền chưởng tương giao, bóng ảnh mờ mịt giăng kín sàn đấu.
Trình Hiên ti giáp rách mướp, tóc đỏ buông xõa lất phất tung bay. Khuôn mặt lúc này mặc dù trải kín vô số v·ết t·hương ứ động, nhưng những thứ đó hiện lên càng khiến khí chất thiếu niên trở nên càng thêm cuồng dã.
Bên kia, y phục của Lý Đại Tráng nhuộm hồng huyết dịch, sắc mặt trắng bệch chẳng khác mèo bệnh, hai chân xiên xiên vẹo vẹo, tựa như cành liễu trước gió tùy thời có thể đổ ngã.
Trình Hiên nhìn xem bộ dáng Lý Đại Tráng còn thê thảm hơn cả mình, nội tâm hắn thực sự không cách nào cười nổi. Bởi vì hắn biết huyết dịch trên người đối phương không phải do bản thân mình đả thương mà ra, nói chính xác hơn là đối phương tự ho rồi nôn ra máu!
Cmn! Đây rốt cục là quái quật gì? Từ khi nào Lý gia lại xuất hiện một tên yêu nghiệt đến như thế!?
Trình Hiên hô hấp dồn dập, cánh môi run rẩy tràn đầy thần sắc khó tin.
Nghĩ đến những gì vừa trải qua, thâm tâm thiếu niên càng lúc càng trở nên biệt khuất vô cùng.
"Lão tử không tin không đả thương được ngươi!"
Trình Hiên hét ầm lên, bắp thịt trên người phập phồng bạo nổ. Tay phải một quyền, mang theo toàn bộ sức mạnh thiên quân vạn mã, cự lực xé rách không khí, nặng tựa thái sơn, khí thôn thiên hà nhật nguyệt ép tới.
Lam hỏa hừng hực cháy, nhiệt độ nóng chảy bức người, không gian theo đó cũng bắt đầu phát sinh vặn vẹo.
"Ăn lão tử một quyền! Lưu Tinh Phần Thiên!"
Lý Đại Tráng ho khụ khụ quệt đi v·ết m·áu dính trên khóe miệng, thần sắc phiền muộn thở dài: "Ài... thật phiền phứt!"
Chân trái giẫm mạnh, sàn đấu nứt ra hàng ngàn kẽ hở lít nhít. Quyền phong mang theo liệt diễm cuồng bạo lúc này cũng đã kề sát cánh mũi.
Đối diện với nguy cơ sớm tối, ánh mắt Lý Đại Tráng vẫn giữ thái độ hững hờ, không gấp rút, không sợ hãi.
Bất Động Minh Vương!
Một loại khí thế quỷ dị dâng lên, thiết quyền ngưng lại, vô pháp tiến thêm một bước!
Ầm vang!
Âm thanh trầm đục vang vọng toàn bộ đại sảnh. Khói bụi nhấc lên, mù mịt che khuất tầm mắt.
"Chuyện gì xảy ra!?"
"Kết quả thế nào rồi!?"
"Không rõ, khói mù quá dày đặc!"
"Là ai chiến thắng!?"
"Mau mau... đánh tan bụi mù đi!"
Không biết là kẻ nào thét lên, một đạo kình khí vô ý quét qua lôi đài. Khói bụi theo đó bị cuốn lấy đánh thành hư vô.
Trên lôi đài, hai đạo bóng người dần dần hiển lộ.
Trình Hiên vẫn giữ dáng vẻ xuất quyền, Lý Đại Tráng thì đứng im bất động.
Quỷ dị hơn là, thiết quyền Trình Hiên chỉ cách khuôn mặt đối thủ không quá nửa tất. Nửa tất này, tựa như một đạo hồng câu, một bên là trời, một bên là đất, gần ngay trước mắt nhưng lại vô pháp với tới.
Lý Đại Tráng chắp hai tay sau lưng, hắc y bồng bênh trôi nổi, thân thể gầy guộc, nhưng đứng trước mặt lại khiến người ta có cảm giác chẳng khác nào đang đối diện với một tòa núi lớn hùng vĩ.
Tí tách!
Máu tươi từ trên nắm tay Trình Hiên bất giác nhỏ giọt rơi xuống.
Khóe miệng thanh niên trượt dài một tia huyết tuyến.
"Đây là chiêu gì!?"
"Bất Động Minh Vương!"
"Tên rất hay!"
Ầm!
Nói xong, Trình Hiên đổ gục b·ất t·ỉnh.
Liệt Dương Cửu Biến đệ tam biến đã đến giới hạn, có thể duy trì hình dáng hùng sư lâu như thế đã là một loại kỳ tích. Quyền cuối Lưu Tinh Thần Quyền rút cạn toàn bộ tinh lực vốn có, đây là một quyền mạnh nhất cho tới hiện tại mà hắn có thể đánh ra. Cuối cùng, kết quả vậy mà lại bị người đứng trước mặt tùy tiện ngăn cản. Hắn bại rồi! Bại tâm phục khẩu phục!
Cả đại sảnh lặng ngắt như tờ. Trên mặt ai nấy đều hiện lên vẻ khó tin, nhất là đại trưởng lão Liệt Dương Môn Hoắc Từ Minh, lúc này càng thêm kh·iếp sợ tột độ.
"Ngươi rốt cục là ai!? Lý gia tuyệt đối không có lý do gì nên xuất hiện một kẻ như ngươi!" Hoắc Từ Minh đứng dậy gầm lên. Trên người, khí tức Tam Hoa Quy Nhất cảnh nhất thời bùng nổ ra ngoài ép tới lôi đài.
"Hừ!" Một tiếng hừ lạnh theo đó đáp trả, mãnh liệt đánh tan uy áp vô hình. Người lên tiếng là một tên trung niên mặt hùm mày rậm, khí thế tản mát so với Hoắc Từ Minh cũng không hề kém cạnh chút nào: "Khinh thường Lý gia ta không có người đúng không!?"
"Lý Xuyên, lão phu làm sao không rõ ràng thứ đồ vật Lý gia các ngươi, những năm gần đây đừng nói là một tên tuyệt thế thiên kiêu, sợ rằng thiên tài cao cấp đều cũng khó lòng xuất ra! Các ngươi nhất định là dùng người ngoài thay thế Lý gia tranh giành danh ngạch đúng chứ!?" Hoắc Từ Minh rống giận.
"Hoắc lão cẩu!" Lý Xuyên gầm thét: "Đừng có cho mặt mà được nước lấn tới, Lý gia ta không cần hướng ngươi bàn giao bất kỳ điều gì! Người ở đây đều tự có phán xét, không đến lượt ngươi diễu võ dương oai! Lý Đại Tráng là người của Lý gia ta, ngươi dám động hắn một cọng tóc gáy, lão tử tuyệt đối không tha cho ngươi! Người khác sợ Liệt Dương Môn, nhưng Lý gia ta không sợ!"
"Tốt tốt tốt... " Hoắc Từ Minh ngửa đầu cười lớn, mặt mày dữ tợn vô cùng: "Lý gia... các ngươi giấu giếm cũng thật là sâu nha!!!"
Lý Xuyên đối Hoắc Từ Minh lạnh lùng liếc mắt, sau đó chuyển dời ánh nhìn lên người thanh niên gầy guộc đứng trên lôi đài thét lớn: "Lý Đại Tráng, trở về!"
Ngươi nọ nghe thấy Lý Xuyên kêu gọi, mặt cười nhè nhẹ bước xuống lôi đài. Nơi hắn đi qua, đám thiên tài các tông đều nhìn hắn bằng ánh mắt kinh dị.
"Làm tốt lắm!"
Lý Xuyên cười tươi rạng rỡ vỗ mạnh lên vai Lý Đại Tráng, khiến thanh niên suýt chút nữa úp mặt xuống sàn.
"Khụ khụ khụ... Lý thúc nhẹ tay một chút!"
"Hahaha...tiểu tử ngươi đúng là giấu giếm cũng thật sâu, ngay cả lão Xuyên ta cũng bị người làm cho giật mình!"
"Điệu thấp mới là vương đạo, không phải sao!?"
"Hahaha... nói hay lắm, tương lai Lý gia đều vì ngươi nhấc lên đại kỳ!"
Đám con cháu Lý gia lúc này tràn đầy phứt tạp nhìn Lý Đại Tráng, có người hâm mộ không thôi, có người lộ ra sợ hãi, từng người từng người nhìn xem thân ảnh đã từng mệnh danh là phế vật của gia tộc trước mặt, bây giờ phong quang vô hạn, b·iểu t·ình không khỏi tràn đầy xấu hổ, mặt mày xoắn xuýt không dám nhìn thẳng.
"Ài... đây chính là nhân tâm đi!" Lý Đại Tráng âm thầm thở dài.
Liệt Dương Môn bên kia, Trình Hiên cũng đã được đám sư đệ bê trở về lại đội ngũ. Mặt mũi Hoắc Từ Minh khó coi ra sức cứu trị, cuối cùng thương thế trên người thiếu niên cũng đã tốt hơn bảy tám phần.
Xong xui, hắn lộ ra thần sắc âm trầm đối đám đệ tự bên người gằn giọng: "Gặp người của Lý gia dám lên lôi đài, nhất định phải đánh gãy chân cho lão phu! Biết rõ hay chưa!?"
"Vâng, đại trưởng lão!" Đám đệ tử run bần bần đáp.
...
"Lôi đài chiến không cho các thế lực mượn nhờ ngoại viện!?" Tô Thần nghi hoặc đối Trấn Ly Chung dò hỏi.
Trấn Ly Chung gật đầu: "Đúng là có loại thuyết pháp này!"
"Vậy thí chủ nói để Tiêu tiểu tử tham gia vào chẳng phải đã bị dìm c·hết từ trong trứng nước rồi hay sao!?" Tô Thần vuốt cằm nói.
"Việc này Diệp đạo hữu không cần lo lắng! Tịnh Minh Tông chúng ta dù sao cũng là thập tông đứng đầu, một tên danh ngạch tham dự mà thôi, bọn hắn cũng không dám nói thêm lời nào!" Trấn Ly Chung tự tin vô cùng cười đáp.
"Vậy sao? Vậy là tốt rồi! Chuyện này xin nhờ thí chủ!"
"Haha... tuyệt đối không có vấn đề gì!"
...