Chương 48: Càn Rỡ!
"Lý gia... Lý Đại Tráng thắng!"
Trấn Ly Chung lớn giọng thông báo. Dứt lời, hắn liếc mắt đảo khắp toàn trường.
"Các vị, Lôi Đài Chiến vòng loại đã sắp đến hồi kết thúc, thời gian hữu hạn, hiện tại là lúc nên để cho các đệ tử nồng cốt ra sân rồi!"
"Được! Nếu thế thì thay đổi quy tắc một chút, mỗi tông môn gia tộc tối đa chỉ được thêm hai lượt đấu, các vị đạo hữu cảm thấy thế nào!?" Bắc Huyền Tông Lư Nhạc đưa ra ý kiến.
"Ta, Thiết Kiếm Phái tán thành!"
"Hoàng Vân Tông tán thành!"
"Hoàng Nguyệt Giáo tán thành!"
"Tinh Quang Phái tán thành!"
"Tử Hoa Tông tán thành!"
"Thiết Phiến Môn tán thành!"
"Thạch Linh Môn tán thành!"
"Lý gia tán thành!"
"Hồng gia cùng Từ gia đồng ý kiến!"
Tam đại gia tộc cùng các tông phái lục tục lên tiếng đồng ý.
"Hoắc đạo hữu, còn lại Liệt Dương Môn các ngươi thì thế nào!? Chẳng lẽ đạo hữu có ý kiến nào khác!?" Lư Nhạc lạnh nhạt đối Hoắc Từ Minh cười hỏi.
Sắc mặt Hoắc Từ Minh tràn đầy khó coi, khoang miệng phát ra một tiếng hừ nhẹ mở miệng: "Các ngươi đều nói như thế thì Liệt Dương Môn chúng ta có khả năng không đồng ý hay sao!?"
"Hahaha... đây chẳng phải đang bỏ phiếu hay sao!? Đều là tự mình tình nguyện nha! Nếu Hoắc đạo hữu cũng đã đồng ý vậy thì quyết định như vậy!" Lư Nhạc quái khiếu cười nói.
Trấn Ly Chung cũng hài lòng với quy tắc vừa mới thiết lập này, vừa đỡ tốn thời gian không cần thiết, nhanh chống quyết định ra mười danh ngạch đi vào truyền thừa chi địa, vừa để giảm bớt a miêu a cẩu mang theo tâm lý may mắn thượng đài, trọn vẹn đôi đường như thế làm sao lại không đồng ý!?
"Tốt, nếu đã như vậy, Tịnh Minh Tông chúng ta xin phép được bêu xấu trước!" Trấn Ly Chung vừa nói vừa liếc mắt quét đến vị trí Tiêu Nhất: "Tiêu tiểu tử, có muốn lên đài hay không!?"
Tiêu Nhất vốn đang tĩnh tọa lĩnh ngộ bí pháp, lúc này nghe thấy Trấn Ly Chung kêu gọi liền mờ mịt mở ra mí mắt.
"Gọi vãn bối sao!?"
"Đúng vậy, thế nào!? Có muốn lập tức thử sức một lần hay không!?" Trấn Ly Chung nhẫn nại cười hỏi. Ánh mắt hắn ta lập lòe quang mang kì dị.
Nói thật ra là trong nội tâm của hắn tồn tại một ít tâm tư nho nhỏ, hắn muốn nhìn thấy Tiêu Nhất sau khi nhận được Tô Thần chỉ điểm rốt cục đã lĩnh ngộ được gì!
"Việc này... " Tiêu Nhất do dự liếc mắt nhìn Tô Thần.
Tô Thần mỉm cười hòa ái gật đầu.
Đạt được tiền bối đồng ý, Tiêu Nhất không chút do dự kích động: "Được! Vãn bối toàn bộ nghe theo an bài của Trấn kiếm chủ!"
"Hahaha... Tốt! Vậy thì Trấn mỗ muốn xem xem tiểu tử ngươi rốt cục đã học được thứ gì!" Trấn Ly Chung ngửa mặt cười to, sau đó đối toàn trường mở miệng thông tri: "Tịnh Minh Tông hôm nay có một vị tiểu hữu muốn tự mình lĩnh giáo cao chiêu của các vị thiên tài có mặt ở đây!"
Lời nói vừa dứt, Tiêu Nhất không chút do dự bật người đứng dậy, dưới ánh mắt kì dị của đám người nhàn nhã bước lên lôi đài.
"Tại hạ Tiêu Nhất! Cảm Linh Cảnh sơ kỳ xin ra mắt các vị tiền bối cùng các vị đạo hữu!"
Tiêu Nhất đứng giữa lôi đài, tư thái hiên ngang hướng toàn trường rống lớn.
"Tiêu Nhất!? Người này là ai!?"
"Nhìn trang phục của hắn hình như là quản sự của Vạn Lý Hoa Lâu thì phải!?"
"Không sai, người này thì liên quan gì tới Tịnh Minh Tông!?"
"Chỉ là Cảm Linh Cảnh sơ kình cũng dám lên trên bêu xấu? Thật buồn cười!"
Đám người xôn xao bàn luận. Đa phần đều lộ ra thái độ khinh thường cùng không xem trọng.
"Sao lại là hắn?" Mục Ngữ Yên mày liễu nhăn lại, mĩ mâu vô hạn khó hiểu: "Tự tin ở đâu để hắn dám dùng cảnh giới Cảm Linh sơ kỳ đi khiêu chiến các lộ thiên tài như thế!?"
Lẩm bẩm, nàng vô ý liếc mắt nhìn đến vị trí đám người Tịnh Minh Tông, trông thấy thân ảnh mình vận cà sa, đầu mang nhãn đái, một đạo linh quang từ trong não hải thoáng chốc lướt qua.
"Chẳng lẽ... " Nhãn châu của Mục Ngữ Yên sáng lên ánh sáng rực rỡ: "Là người đó! Nhất định là người đó! Vẻ bề ngoài mặc dù có chút khác biệt, nhưng chiếc cà sa đang cận trên thân tuyệt đối không thể lầm được!"
Nàng kích động run lên, tùy thân bên cạnh Trương lão cùng Cố Lạc Tuyết cũng chú ý đến dị thường, bọn họ kỳ quái không thôi đối nàng quang qua ánh mắt dò hỏi.
"Mục cô nương, ngươi phát hiện ra điều gì hay sao!?" Cố Lạc Tuyết nhỏ giọng.
Mục Ngữ Yên thần bí nhìn Cố Lạc Tuyết mỉm cười: "Có lẽ đi!"
Thấy Mục Ngữ Yên không có ý định nói rõ, Cố Lạc Tuyết cũng thức thời từ bỏ truy hỏi.
"Vậy sao!?" Xem ra người thiếu niên kia cũng không đơn giản chút nào nhỉ!" Nàng liếc nhìn thân ảnh đứng trên lôi đài, trong lòng càng thêm chờ mong.
Trương lão vẫn giữ y nguyên dáng vẻ bình đạm, chỉ có đôi mắt đục ngầu lập lòe vô tận quang mang dị sắc.
...
"Trấn kiếm chủ! Tịnh Minh Tông các ngươi đây là ý gì!?"
Đột nhiên, một đạo âm thanh chất vấn phẫn nộ vang lên.
Người lên tiếng không phải ai khác chính là Liệt Dương Môn Hoắc Từ Minh!
Trấn Ly Chung mặt lặng như nước, thần sắc hờ hững: "Hoắc đại trưởng lão, câu này bản tôn nên nói mới đúng, Liệt Dương Môn các ngươi là đang có ý gì!?"
"Có ý gì!? Hahaha... " Hoắc Từ Minh lớn tiếng cười nói: "Ngươi hỏi lão tử có ý gì? Quy tắc đại hội đã có quy định, thập tông cùng tam gia không được phép sử dụng ngoại viện, các ngươi để một tên xa lạ lên đài, đây há chẳng phải là đang phá vỡ quy tắc hay sao!?"
"Phá vỡ quy tắc!? Trấn Ly Chung cười lạnh, cuống họng bất chợt gầm lên: "Từ khi nào lời nói của Tịnh Minh Tông trở thành phá vỡ quy tắc!?"
Một đạo khí thế khủng bố chớp mắt bao trùm toàn trường.
Tam Hoa Quy Nhất cảnh đại viên mãn - Cửu Trọng Liên Hoa!
Sắc mặt Hoắc Từ Minh thoáng chốc trở nên tái nhợt.
"Ngươi!!!"
"Hừ!" Trấn Ly Chung hừ lạnh, giọng điệu tràn đầy uy áp: "Đạo thống chí cao, thập tông đứng đầu không phải dùng để bài vị trang trí! Hoắc đại trưởng lão nên nhớ kỹ điều này! Tịnh Minh Tông muốn người nào tham dự thì người đó có thể tham dự. Còn chưa đến lượt Liệt Dương Môn múa tay múa chân!"
"Các ngươi! Hahaha... Tốt tốt tốt! Tịnh Minh Tông quả nhiên uy phong thật sự, hôm nay lão phu xem ra đã được thỉnh giáo!" Hoắc Từ Minh phẫn hận cười lên dữ tợn.
Còn lại tam gia cùng tám tông chỉ biết im lặng, âm thầm đối Liệt Dương Môn đồng tình.
Những năm gần đây Tịnh Minh Tông liên tục xuất hiện kỳ biến, dần dần thu liễm khí tràng, tựa như một thanh tuyệt thế bảo kiếm bị phong vào bên trong vỏ, im lặng ngủ say. Điều này khiến ngoại giới quên mất hung danh của nó. Đã từng, đạo thống chí cao, bọn họ làm việc chính là bá đạo như vậy! Kẻ mạnh không cần thiết phải nhìn ý kiến kẻ yếu!
"Vương Lực! Lên đài thỉnh giáo vị tiểu hữu kia một chút!" Hoắc Từ Minh đối một vị đệ tử bên cạnh lạnh lẽo truyền âm, giọng nói lớn đến toàn trường đều có thể nghe rõ từng câu từng chữ: "Vị tiểu hữu kia được Trấn kiếm chủ xem trọng như vậy, ngươi nên dùng hết toàn lực mà đánh, thật tốt chiêu đãi người ta, như vậy mới không để người ngoài nói Liệt Dương Môn chúng ta xem thường kẻ khác!"
Người gọi Vương Lực đứng dậy, khí vũ hiên ngang cúi đầu: "Đệ tử tuân mệnh! Nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của trưởng lão!"
Nói xong, hắn vươn người nhảy bổ lên lôi đài, cùng Tiêu Nhất song song đối diện.
"Liệt Dương Môn Vương Lực, Luyện Linh cảnh trung kỳ!" Vương Lực cười âm hàn lên tiếng.
Tiêu Nhất bình thản đối Vương Lực chắp tay: "Tiêu Nhất, tiểu nhị Vạn Lý Hoa Lâu! Cảm Linh cảnh sơ kỳ!"
"Tiểu nhị!?" Vương Lực há miệng cười lớn: "Chỉ là một tiêu tiểu nhị ai cho ngươi dũng khí thượng đài!? Thật sự buồn cười hết sức!"
"Là Trấn kiếm chủ nha! Thế nào? Ngươi muốn chất vấn Trấn kiếm chủ?" Tiêu Nhất ngoáy ngoáy lỗ tai, hai mắt cong thành lưỡi liềm nhìn đối thủ.
Vương Lực vừa muốn mở miệng nói gì thì đột nhiên bị một luồng hàn ý nặng nề vô hình khóa chặt. Sau lưng thanh niên thoáng chốc chảy xuống mồ hôi ướt đẫm toàn bộ y phục.
"Ai nha... sao không đáp lời nha! Thật là miệng cọp gan thỏ!" Tiêu Nhất bày ra bộ mặt muốn gạ đòn chép miệng.
"Ngươi!" Thần sắc Vương Lực khó coi cùng cực.
"Trấn Ly Chung, ngươi thật khinh người quá đáng!" Hoắc Từ Minh phẫn nộ gầm lên. Tiện tay đánh ra một đạo khí kình giúp Vương Lực hóa giải uy áp từ Trấn kiếm chủ.
"Hừ! Nên bảo người của ngươi giữ mồm giữ miệng! Cường giả không thể khinh nhờn!" Trấn Ly Chung lạnh lùng liếc mắt.
Hoắc Từ Minh nghe thế chỉ có thể nuốt giận vào tim, mặt mũi âm u hừ nhẹ.
Sau đó, dường như nghĩ đến điều gì, hắn âm hiểm đối Trấn Ly Chung giở giọng: "Trấn kiếm chủ, lôi đài chiến là để những thiên tài kiệt xuất tham dự, người thượng đài ít nhất đều là Luyện Linh Cảnh sơ kỳ, ngươi này chỉ mới sơ nhập tiên lộ, nếu như bị Vương Lực lỡ tay đánh cho gãy tay gẫy chân, hay trày da bong thịt một ít cũng không nên quái người ta lấy lớn h·iếp nhỏ à nha!"
Trấn Ly Chung bị người uy h·iếp, trong lòng tràn đầy lửa giận: "Ngươi nếu như dám đối Tiêu Nhất hạ độc thủ thì đừng trách bản tôn sẽ... "
Lời nói còn chừa kết thúc thì một đạo âm thanh lạnh nhạt vang lên đánh gãy.
"Trấn đạo hữu không cần thiết phải như vậy! Hoắc trưởng lão nói không sai, Quyền cước không có mắt! Nếu Tiêu tiểu thí chủ đã quyết định thượng đài thì hậu quả cứ để hắn tự mình gánh lấy! Trưởng bối như chúng ta chỉ nên ngồi xem thưởng trà là được rồi!" Tô Thần không nhanh không chậm cười thâm ý.
Hừ! Ngựa c·hết vào tay ai còn chưa biết đâu! Đúng là tấm chiếu mới chưa trải sự đời!