Chương 6: Các Ngươi Đáng Chết!
"Thật không ngờ, đi mòn dép cuối cùng cách thức giải quyết lại gần ngay bên cạnh, quả thực niềm vui ngoài ý muốn." Tô Thần kích động nói.
"Hiện tại trời còn chưa tối hẳn, nên tranh thủ thời gian rời đi chỗ này."
Nói xong, hắn lập tức đứng người dậy, một đôi nhãn châu huyết sắc khắc họa nhật nguyệt tinh thần kỳ dị, ngước nhìn phương bắc.
Dưới chân, Vô Ảnh Bộ lập tức vận chuyển, cả thân thể Tô Thần trở nên hư ảo, hóa thành vô số tàn ảnh biến mất tại bên trong rừng cây.
...
Bên ngoài Hoang Vu Cổ Lâm.
Một tòa thôn xóm sinh sống lân cận lúc này tràn ngập bên trong biển lửa, tiếng đốt g·iết vang vọng khắp nơi, thây người giống như đồ vật không có giá trị nằm ngổn ngang ngoài đường, có người già, trẻ nhỏ, thậm chí thỉnh thoảng còn nhìn thấy một vài phụ nữ toàn thân quần áo bị xé thành mảnh nhỏ vứt bỏ ở một góc nhỏ thôn xóm.
"Bẩm báo trại chủ! Cả thôn làng này đều đã bị lật tung, nhưng người vẫn chưa tìm được!"
"Vô dụng!" Một tên mặt mày râu ria lổm xổm, gương mặt hàm sát cúi đầu nhìn thuộc hạ đang quỳ bên dưới, tức giận nhấc chân đá mạnh một cước.
"Khụ... khụ... trại chủ tha mạng!" Tên thuộc hạ bị đá lăn lóc ra ngoài, vội vàng bò dậy dập đầu liên tục cầu xin.
"Đáng c·hết! Nếu như bắt được hắn thì cơ hội đột phá Luyện Linh cảnh không còn là hão huyền!" Trại chủ xiết chặt nắm đấm trầm giọng nói. Hắn không chút nào để ý tên thuộc hạ đang liên tục quỳ bái dưới chân, tiện tay đập phát c·hết tưới. "Đi thôi! Trở lại sơn trại!"
"Trại... trại chủ... còn lại bọn họ... giải... giải quyết thế nào?"
Một tên thuộc hạ khác nhìn thấy đồng bạn bị trại chủ tiện tay đập c·hết, lập gương mặt lập tức trở nên trắng bệch, hắn sợ sệt nhìn gã râu ria lổn xổm, chỉ tay về phía thôn dân đang bị trói chặt bên dưới run giọng hỏi.
"Giết hết đi!" Trại chủ thái độ lạnh nhạt, tựa như mạng người đối với hắn chẳng khác gì cọng cây ngọn cỏ, tùy tiện mà đối đãi.
"Vâng... vâng... "
Đạt được mệnh lệnh, tên thuộc hạ thở ra nhẹ nhõm. Hắn nhặt lấy một thanh thiết đao dưới đất, chậm rãi tiến gần những thôn dân sống sót còn lại.
Tiếng kim loại lê trên mặt đất phát ra từng đợt âm thanh lạnh thấu xương. Người nọ mỗi bước gần một bước, trong lòng thôn dân lại trùng xuống một nhịp.
Không bao lâu, tên thuộc hạ đã tới gần một ông lão ăn mặc mộc mạc. Hắn nắm chặt thanh đao bóng loáng trong tay nhẹ nhàng giơ lên. Còn chưa kịp động thủ thì một bóng hình bé nhỏ từ sau lưng ông lão hướng vị trí cổ chân của hắn cắn tới.
"Tiểu Cường!" Ông lão hoảng sợ la lớn.
Tên thuộc hạ bị phục kích bắt ngờ lập tức đau đớn vứt bỏ thanh đao trong tay xuống đất. Hắn ác độc đưa mắt nhìn thằng nhóc con chưa tới bốn tuổi dưới chân, lập tức nổi lên sát khí. "Muốn c·hết!"
Vừa nói, hắn giơ lên nắm đấm nhắm thẳng vị trí đỉnh đầu của đứa bé toàn lực nện xuống.
Oanh!
Tiếng da thịt v·a c·hạm phát ra âm thanh trầm đục, xen lẫn chút ít tạp âm xương cốt bị đứt gãy vang lên.
Toàn bộ thôn dân bên dưới sững sờ nhìn viễn cảnh trước mắt. Thì ra vừa rồi là ông lão đã thay đứa bé ngăn cản, vốn dĩ đã tuổi già sức yếu làm sao còn có thể chịu đựng nổi trùng kích như vậy? Cú đấm vừa rồi thật sự khiến ông lão tàn phế một nửa, khoang miệng liên tục khặc ra vô số máu tươi nằm t·ê l·iệt dưới mặt đất.
"Gia gia!" Đứa bé hoảng sợ lao đến bên cạnh ông lão khóc lớn.
"Muốn c·hết thì ta thành toàn cả hai!" Tên thuộc hạ tức giận nhặt lại thanh đao dưới đất hướng ông cháu hai người điên cuồng chém tới. "C·hết đi!"
Mắt thấy lưỡi đao muốn hạ xuống, chặt c·hết hai ông cháu thì biến cố lại lần nữa xảy đến.
Một thanh trường thương dài hai mét từ bên trong đám thôn dân xuyên thấu ra ngoài, mũi thương xoay tròn, xé rách không khí, phút chốc đâm xuyên lòng ngực tên thuộc hạ, rồi cắm sâu nửa tất vào trong lòng đất.
Sự việc xảy ra trong chớp mắt khiến toàn bộ hiện trường rơi vào tĩnh lặng.
"Ài... "
Tiếng thở dài mang theo bất đắc dĩ từ bên trong đám thôn dân lặng lẽ vang lên. Một bóng người từ tốn bước ra ngoài, gương mặt người này vô cùng phổ thông, trên thân ăn vận giản dị vô cùng.
Hắn bước tới bên cạnh trường thương, nhẹ nhàng nắm lấy cán thương rút khỏi mặt đất. Máu tươi từ trong lòng ngực tên thuộc hạ theo trường thương bị rút ra ngoài lập tức phun mạnh như suối.
"Vốn dĩ không muốn dính vào chuyện phiền phứt này, vậy mà không cách nào làm ngơ được cho được! Mười hai năm giáo dục công dân xem ra đã phát huy tác dụng." Tô Thần lắc đầu thầm nhủ.
Hắn vốn dĩ dựa vào khả năng khám phá ảo cảnh từ Tạo Hóa Quy Nguyên nhãn, thành công rời đi Hoang Vu Cổ Lâm từ hai hôm trước. Một đường tiến đến, nửa ngày trước rốt cuộc tìm được thôn xóm này, vừa muốn tiến vào hỏi thăm chút ít thông tin thì phát hiện toàn bộ người ở đây đều đã b·ị c·hém g·iết bảy tám phần, nguyên bản hoàn cảnh bên trong cũng bị thiêu đốt trơ trọi.
Gương mặt của bản thân hắn lúc này cũng đã trải qua dịch dung, mượn nhờ tác dụng của Hỗn Nguyên Liễm Tức Thuật, cảnh giới trên người cũng bị hắn ẩn tàng đến Cảm Linh Luyện Nhục cảnh. Hắn biết với thân phận Diệp Thiên Phong hiện tại, quả thật không quá thích hợp để xuất hiện bên ngoài. Hắn còn không biết được, liệu rằng Tịnh Minh Tông có còn đang truy lùng hắn hay không, cho nên đợi đến lúc thực lực đủ mạnh, có thể ngạnh kháng Vương Liệt, lúc đó hắn mới dám bại lộ thân phận ra ánh sáng.
"Ngươi là ai?" Tên trại chủ vốn dĩ mang tâm thái đứng nhìn cuộc vui, lại bị người trước mắt trắng trợn phá hủy. Hắn híp mắt, trầm giọng nhìn Tô Thần.
"Trương Tam!" Tô Thần lạnh nhạt đáp.
"Thật tốt! Ngươi muốn c·hết đúng không?" Trại chủ lộ ra sát ý nói.
"Đương nhiên là không! Đang yên đang lành ai lại muốn c·hết đúng không?" Tô Thần cười cợt.
"Ngươi biết ngươi đang làm gì hay không? Ngươi biết đang đùa với lửa ngươi có biết hay không?"
"Ồ!" Tô Thần thái độ thờ ơ ngoáy ngoáy lỗ tai.
"Quả thật có chút bản lĩnh lá gan cũng rất lớn. Ngươi cảm thấy một thân tu vi Cảm Linh Luyện Nhục của mình có thể đối kháng ta hay sao?" Trại chủ nhếch miệng cười nói. "Cho ngươi một cơ hội, trả lời ta một vấn đề, sau đó trở thành thuộc hạ của ta, chuyện này xem như bỏ qua, ngươi thấy thế nào?"
"Ồ! Còn nếu ta trả lời không?" Tô Thần vuốt cằm hỏi.
"Sẽ c·hết!" Trại chủ lộ ra gương mặt dữ tợn tràn ngập sát khí đáp.
"Nói nghe thử xem là vấn đề gì?" Tô Thần lạnh nhạt xem thường chữ c·hết ở phía sau, hắn hiện tại hứng thú nhất chính là muốn nghe xem vấn đề mà tên râu ria lồm xồm trước mắt này muốn hỏi rốt cuộc là thứ gì.
"Ngươi gặp qua người này hay không?" Trại chủ cũng không già mồm, hắn móc ra trong ngực một bức họa quyển giơ đến trước mặt, hai mắt híp chặt hỏi.
Tô Thần ngắm nhìn bức họa một khắc, lập tức nhướng mày. Bên trên họa quyển là một bức ảnh chân dung năm tử, gương mặt thanh tú, mắt sáng mày kiếm, bộc lộ ra khí chất thư sinh tao nhã. Người này không phải ai khác chính là mục tiêu giả trang lần này của hắn - Diệp Thiên Phong!
"Ngươi nhận biết hắn?" Tên trại chủ trông thấy phản ứng của Tô Thần, lập tức mừng thầm trong lòng gặng hỏi.
"Đúng thế! Các ngươi muốn tìm hắn làm gì?" Tô Thần nhếch miệng cười nói.
"Việc này không phải là việc của ngươi! Nói cho ra biết vị trí của hắn, lần này ta tha ngươi một mạng!" Trại chủ híp mắt nói.
"Ồ! Nói như vậy, toàn bộ chỗ thôn xóm này là bởi vì các ngươi tìm kiếm người này mà g·iết sạch già trẻ không tha hay sao?" Ánh mắt Tô Thần lóe lên một tia hàn mang cười hỏi.
"Không muốn c·hết thì trả lời vấn đề của ta! Kiên nhẫn của ta có giới hạn!" Trại chủ lập tức lạnh giọng.
"Ha hả! Xem ra nếu hôm nay ta không g·iết sạch các ngươi, trong lòng quả thật khó mà có cảm giác thanh thản!" Tô Thần nhún vai nói.
Cả thôn xóm này đều bị Diệp Thiên Phong tai bay vạ gió, vô tình bị đám sơn tặc trước mắt, vì tìm kiếm tung tích của hắn mà g·iết sạch sẽ bảy tám phần. Mang theo toàn bộ trí nhớ của Diệp Thiên Phong, Tô Thần cũng bị cảm xúc cùng tính cách của người nọ ảnh hưởng chút ít, vốn việc này cũng liên quan đến hắn, cho nên hắn quyết định diệt sạch đám ác nhân này, trả cho người dân ở đây một cái công đạo thích đáng.
Đúng lúc này, trong đầu Tô Thần đột ngột vang lên âm thanh thông báo từ hệ thống.
—TING! KÍCH PHÁT NHIỆM VỤ CHI NHÁNH: THỰC THI CÔNG LÝ!
BỞI VÌ THÂN PHẬN MỤC TIÊU GIẢ TRANG GIÁN TIẾP LÀM "THẠCH THÔN" RƠI VÀO ĐẠI HỌA LÂM ĐẦU!
NHIỆM VỤ TUYÊN BỐ: TRỢ GIÚP "THẠCH THÔN" DIỆT TRỪ TOÀN BỘ SƠN TẶC, VÌ NHỮNG OAN HỒN THÔN DẪN ĐÃ CHẾT, CÓ THỂ AN TÂM THỂ YÊN NGHỈ!
PHẦN THƯỞNG: PHỔ TÂM CHÚ!
"Xem ra càng có thêm lý do để g·iết sạch các ngươi!" Tô Thần âm thầm suy nghĩ.
"Ngươi đây là đang muốn cùng ta đối nghịch hay sao?" Trại chủ híp mắt nhìn Tô Thần.
"Bingo! Đoán chính xác nhưng đáng tiếc không có phần thưởng!" Tô Thần nhấc lên ngón trỏ cười cợt.
"Muốn c·hết! Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, đợi ta bắt ngươi lại, sẽ có vô số cách để ngươi phải ngoan ngoãn nói ra."
Tên trại chủ nộ khí trùng thiên bóp chặt nắm tay. Toàn thân cơ bắp trên người giống như mãnh thú thức tỉnh nháy mắt bạo tạc, một thân khí tức Cảm Linh Luyện Cốt hậu kỳ bộc phát ra ngoài.