Chương 8: Nam Tử Hán Đại Trượng Phu! Quyết Tâm Không Được Khóc!
Trở lại Thạch Thôn, Tô Thần trông thấy viễn cảnh tan hoang nơi đây, trong lòng vốn dĩ cao hứng bừng bừng cũng lập tức nguội lạnh không ít.
Hắn biết tại thế giới cá lớn nuốt cá bé như thế này, chuyện tương tự trước mắt thật sự không hề hiếm gặp. Nhưng mà đối với một tên công nhân viên chức hiện đại, chịu đựng giáo dục cơ bản mười hai năm, trong lòng không nhịn được vẫn có chút ít cảm giác thương cảm.
"Ài... suy cho cùng, bất kỳ thế giới nào cũng như nhau cả. Người mạnh có quyền quyết định sinh tử kẻ yếu. Thế giới của mình trước kia cũng không ngoại lệ, thay vì thủ đoạn ác liệt như trên mảnh đại lục này, bọn họ chỉ là thay đổi hình thức, mượn dùng danh nghĩa luật pháp để tiện bề cai trị mà thôi! Kẻ yếu vẫn là kẻ yếu, tùy tiện bị những nhân vật nắm quyền sinh sát đùa bỡn trong lòng bàn tay, thật sự quá bi ai!"
Tô Thần than nhẹ, lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt sầu thảm từng người thôn dân ở đây, chồng mất vợ, con mất cha, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh... tràng cảnh này khiến hắn không đành lòng nhìn thẳng.
Tô Thần không dám tưởng tượng, nếu hắn tâm tính băng lãnh, thờ ơ vô cảm, lựa chọn nhắm mắt làm ngơ mà không ra tay cứu giúp, Thạch thôn lúc này không biết sẽ còn thê lương đến mức độ nào!
Nói hắn nhu nhược cũng được, nói hắn không có giác ngộ về thế giới tràn đầy máu tanh này cũng đúng! Con người Tô Thần hắn chính là như thế, không quen nhìn những gì trái với lương tâm. Con người và súc sinh khác nhau ở điểm gì? Chính là cảm xúc! Hắn có cảm xúc! Hắn có lý tưởng! Hắn có chân lý sống của riêng mình! Mặc dù hắn không dám tự nhận bản thân là một kẻ lương thiện, tùy tiện giúp người một cách vô điều kiện, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không bởi vì thực lực của mình mà lạm sát kẻ vô tội! Hắn có ranh giới thiện ác rõ ràng, chỉ cần bản thân không thẹn với lòng, như vậy là đã đủ rồi!
"Ân công! Ngài không có việc gì chứ?"
Một giọng nói già nua bất giác truyền vào trong tai Tô Thần.
Tô Thần thu hồi suy nghĩ miên man trong lòng, đưa mắt nhìn lại.
Người đang gọi hắn là một ông lão ăn vận mọc mạc, bên người dắt theo đứa bé tầm ba bốn tuổi, khuôn mặt lem luốc, nhưng ánh mắt của nó bên trong lại bộc ra một loại ý chí kiên cường đến kỳ lạ.
Tương lai đứa nhỏ này sẽ không tầm thường! Tô Thần âm thầm khen ngợi.
Hai ông cháu này hắn vẫn còn ấn tượng rất rõ. Chính là hai người lúc đầu suýt chút nữa bị tên lâu la loạn đao chém c·hết. May mắn hắn kịp thời ra tay giúp đỡ mới toàn diện bảo toàn được mạng sống.
"Ta không có vấn đề gì! Mọi người ở đây thế nào?" Tô Thần mỉm cười, tùy tiện phất tay nói.
"Ài... n·gười c·hết thì c·hết, người sống vẫn phải ngậm ngùi sống tiếp, thế đời chính là như vậy! May mắn lần này nhờ có ân công ra tay tương trợ, hai ông cháu lão mới có thể còn sống đứng ở chỗ này! Đại ơn đại đức không thể báo đáp, chỉ có ba cái cúi đầu cảm tạ, mong ân có thể công nhận lấy!"
Ông lão run rẩy đè xuống bả vai đứa bé, hai gối cong lại, tư thế chuẩn bị quỳ rập xuống đất.
Tô Thần thấy thế, nhanh tay giữ chặt ông lão, gương mặt tràn đầy bất đắc dĩ.
"Lão không cần phải làm như thế, ta chỉ tiện tay giúp đỡ mà thôi. Nhận cái quỳ lạy này, ta sợ rằng sẽ tổn thọ c·hết mất."
"Ân công đừng nói như thế, mạng người quý giá, cái quỳ lạy này không chỉ của một mình lão, mà nó còn thay cho cha mẹ đã mất của đứa nhỏ này, thay cho toàn bộ thôn dân bách tính Thạch thôn, vì ân đức của thiếu hiệp mà thành tâm cảm tạ!"
Ông lão run giọng, ngữ khí chân thành lên tiếng.
Rầm!
Một tiếng r·úng đ·ộng vang lên.
Đứa bé đứng bên cạnh ông lão bất tri bất giác đã quỳ rập hai gối, cúi đầu rập mạnh xuống đất.
"Tiểu Cường cảm tạ đại ca ca đã cứu giúp gia gia cùng các a di, a thúc trong thôn. Tiểu Cường xin thề! Sau này lớn lên nhất định sẽ báo đáp đại ơn đại đức của đại ca ca. Thề không dám quên!"
"Ngươi... "
Tô Thần sừng sờ nhìn đứa nhỏ, nhìn thấy ánh mắt kiên định, lấp lánh như châu, không chứa một chút tạp niệm của nó, cổ họng hắn lập tức như muốn nghẹn lại, nói không nên lời.
"Cảm tạ ân công đã cứu Thạch thôn một mạng! Đại ơn đại đức, suốt đời thề không dám quên!"
Còn chưa đợi Tô Thần kịp thời tỉnh hồn trở lại, trong tai của hắn bỗng nhiên truyền vào hàng loạt âm thanh hùng hậu.
Trước mắt Tô Thần, thôn dân Thạch thôn chẳng biết từ khi nào đã tụ lại một chỗ, đồng loạt cúi đầu quỳ bái.
Ông lão cũng nhẹ nhàng mỉm cười, im lặng lui lại nửa bước, sau đó cung kính, cúi đầu thật sâu.
"Mong thiếu hiệp nhận lấy một bái này của toàn bộ người dân Thạch thôn!"
"Mong thiếu hiệp nhận lấy!!!"
"Các ngươi... "
Tô Thần kh·iếp sợ nhìn xem viễn cảnh trước mắt, tình cảnh này là lần đầu tiên trong đời hắn được gặp. Không phải hắn đã nói chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi sao? Thật sự có cần nhất thiết phải làm như thế?
Nhưng Tô Thần không biết được rằng, việc cứu giúp Thạch thôn đối với hắn có lẽ chỉ là một việc nhỏ bé, không đáng nhắc tới. Nhưng đối với toàn bộ người dân bách tính ở đây, người phàm mắt thịt, quanh năm trồng trọt, nuôi dưỡng bò dê, hay săn bắt dã thú, ngày qua ngày, đêm qua đêm tụ họp sinh sống, bất giác, toàn bộ mọi thứ ở đây đã trở thành quê hương của họ, đó là gia đình, là ý chí, tình cảm, thâm căn cố đế, không thể thay đổi!
Trong lòng Tô Thần thoáng chốc dâng lên một loại xúc cảm mãnh liệt. Giống như có thứ gì đó đang lặng lẽ bóp chặt trái tim hắn.
"Gì chứ! Đàn ông con trai khóc lóc cái gì!" Tô Thần cay cay sống mũi, lặng lẽ xoay người chà xát hai mắt.
"Ân công?"
Ông lão thấy Tô Thần đột ngột xoay người, không nói không rành, cho nên ngờ vực lên tiếng.
Tô Thần nghe thấy âm thanh ông lão gọi mình, âm thầm hút nhẹ cánh mũi rồi lặng lẽ quay đầu nhìn lại.
"A! Được rồi, thành tâm của mọi người ta nhận là được chứ gì? Đứng dậy hết đi! Các người cứ như vậy ta thực sự rất khó xử!"
"Mọi người nghe ân công nói rồi đấy, đứng dậy hết đi, ai về nhà nấy, tranh thủ dọn dẹp hậu sự."
Ông lão dẫn đầu đứng dậy, giọng điều khàn khàn lớn tiếng nói.
Đám thôn dân nghe vậy cũng không tiếp tục ở lại chỗ này, từng người lục tục đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Từ từ đã! Mọi người chờ một lúc." Tô Thần đột nhiên lên tiếng gọi lại.
"Ân công còn có việc gì bàn giao hay sao? Bọn người lão nếu như làm được chắc chắn nghĩ bất dung từ!" Ông lão nghi hoặc nhìn Tô Thần, sau đó cúi đầu nói.
"A! Cũng không phải việc gì lớn lao. Chỉ là thế này, ta có học qua một loại phật môn pháp chú, có thể tụng kinh siêu độ hồn phách người đ·ã c·hết, giúp bọn họ có thể cởi bỏ oán khí, sớm ngày đầu thai làm người! Nếu mọi người không ngại, có thể mang toàn bộ những người không may bị đám sơn tặc g·iết c·hết tụ lại chỗ này, ta sẽ niệm chú tiễn bọn họ một đoạn, sớm ngày siêu thoát đến miền cực lạc!"
"Ân công còn biết tụng kinh siêu độ hay sao?"
Tô Thần không nói, mỉm cười gật đầu.
"Việc này... thật sự thì... sợ rằng lại làm phiền ân công hao tổn pháp lực... cái này... "
"Không sao, không sao, đều là chuyện nhỏ, tiện tay mà thôi. Chẳng lẽ mọi người không muốn nhìn thấy người thân của mình sớm ngày siêu thoát, không còn vướng bận nhân gian hay sao?"
"Cái này... vậy thì xin làm phiền ân công vậy, đại ơn đại đức không... "
Ông lão ngại ngần cong cong hai gối, lại muốn quỳ xuống cảm tạ nhưng lập tức bị Tô Thần ra tay cản lại. Hắn nghiêm túc nhìn ông lão, giọng điệu không vui mở miệng.
"Lão đừng lại làm như thế, còn như thế nữa ta lập tức rời đi nơi này!"
"Ha ha... là lão đường đột, mong ân công thứ lỗi!"
"Được rồi! Mọi người tranh thủ đi, trời cũng đã không còn sớm."
Tô Thần phất tay, hướng đám thôn dân cười nói.
"Được được... "
"Thiếu hiệp lòng dạ nhân từ... "
"Cảm tạ thiếu hiệp... "
...
Thời gian thấm thoát trôi qua!
Một canh giờ sau!
Toàn bộ thôn dân lại lần nữa tụ thành một chỗ.
Thạch thôn lúc này chỉ còn mấy chục người sống. Người c·hết lên tới số lượng mấy trăm, bị đám thôn dân sắp xếp nằm ngay ngắn.
Bầu không khí thôn làng tràn đầy cảm giác ảm đạm, thê lương.
Đám người trầm lặng không lên tiếng, lâu lâu còn có âm thanh sụt sùi nức nở vang lên từ trong đám người. Điều này khiến trong lòng Tô Thần cũng không nhịn được, lập tức trở nên trầm lắng.
Thở dài một hơi, Tô Thần lặng lẽ đi ra. Hắn đưa mắt nhìn từng mảnh chiếu cuộn tròn, được sắp xếp ngay ngắn trước mặt.
"Xin nhờ ân công!"
Ông lão nhìn thấy Tô Thần đi đến, thăm thẳm mở miệng nói.
"Được!" Tô Thần từ tốn gật đầu.
Ông lão vẻ mặt mày tiều tụy, sau đó cúi đầu, đứng sang một bên lẳng lặng chờ đợi.
Tô Thần cũng không dong dài, lập tức khoanh chân ngồi xuống. Hắn hiệp chưởng trước ngực, mí mắt từ từ khép lại, bắt đầu vận chuyển Phổ Tâm Chú!
Trần quy trần, thổ quy thổ!
Thiên địa sinh linh, về đúng chỗ!
Tà ma ngoại đạo, ngộ sai đường.
Lắng nghe phật pháp, hiểu luân thường!
Một đời bi thương, một đời khổ!
Rơi vào tuyệt lộ, ngộ trường sinh!
...