Khương Bồng Cơ là chư hầu một phương, một tên dân thường muốn gặp là gặp được sao?
Không có cách cũng phải tìm ra cách!
Chỉ có hai suất thôi, nếu chậm chân bị người khác tới trước, bọn họ sẽ hận đến đấm ngực giậm chân mất!
Đám người bèn dùng hết tất cả mọi biện pháp, có người nhờ tìm quan hệ, có người “nhà ven hồ hưởng trước ánh trăng”, nhìn sang con trai con gái nhà mình.
Bọn họ không có cách nào đi con đường quan trường, nhưng con cái họ đang học ở thư viện Kim Lân, ở thư viện có rất nhiều con cháu quan lại chứ!
Chỉ cần mấy đứa như Phong Nghi về nhà kể chuyện với người nhà, nay nhắc mai kể, cũng sẽ tới tai Khương Bồng Cơ.
Thư viện Kim Lân dạy học cả ngày, một tháng chỉ có thể gặp mặt một lần, cha mẹ muốn gặp con cũng phải đăng ký ngày giờ trước.
Thế là, có chuyện thế này.
“Phụ thân đang làm gì vậy? Ở thư viện nữ nhi không thiếu ăn thiếu dùng, học viện cũng không cho học sinh mặc đồ riêng, nữ nhi không dùng được.”
Cô con gái nhìn một đống hộp quà sau lưng cha mình chất cao như một ngọn núi, cảm thấy vừa mừng vừa lo.
Ở trong nhà, cô không được yêu quý lắm, không ngờ cha mình lại quan tâm mình như vậy.
Người cha ngượng ngùng nói: “Đây không phải chuẩn bị cho con... Vi phụ muốn hỏi một chút, con có quen mấy vị lang quân nương tử kia không?”
Cô con gái khó nén thất vọng, nhưng vẫn hỏi lại: “Mấy vị lang quân nương tử kia? Phụ thân muốn nói tới ai ạ?”
“Đương nhiên là con cái mấy vị đại nhân vật ở Hoàn Châu kia kìa. Không phải bọn họ đều là đồng môn của con sao? Con không biết à?”
Cô con gái im lặng.
Thư viện Kim Lân chia học sinh theo tuổi lớn nhỏ và tiến độ học tập, mấy vị mà cha cô nhắc đến đều là học sinh cấp cao, làm sao gọi là đồng môn được? Nhiều lắm cũng chỉ tính là đồng học. Xem tư thế này cô cũng biết phụ thân nhà mình có việc cầu người, muốn mình bắc cái cầu.
Cô đáp: “Nếu phụ thân có cần họ hỗ trợ chuyện gì, nữ nhi cũng có thể thử một lần, nhưng tặng lễ hối lộ thì thôi.”
Người cha sốt ruột trách cứ: “Cái này là quà cho con đi lại làm quen, nào có thể gọi là hối lộ? Tiểu nữ nhi thì biết cái gì?”
Cô con gái đáp lời: “Đi lại làm quen cũng không nên tặng cho mấy học sinh, dễ hỏng thanh danh, hơn phân nửa là bọn họ sẽ không nhận đâu.”
Người cha nghẹn lời, nhưng không thể không thừa nhận con gái mình nói có lý.