Cậu bé thấy cha mình không hề để ý đến ngày giỗ của mẹ mình, mới sáng sớm mà cha đã vào cung dạy thái nữ học tập, trong lòng cậu rất buồn.
Cậu nắm chặt một miếng bạc vụn, vốn định lén lút trốn ra ngoài mua chút đồ cúng tế cho mẹ, để tránh bà ở dưới lòng đất cô đơn một mình, ai ngờ người thấp lực nhỏ, cho dù cậu lén lút cắt đuôi được người hầu, nhưng cậu vẫn không thể rời khỏi phủ. Cậu đã mất rất nhiều thời gian mới chồng được mấy tảng đá lên nhau, đứng lên nó nhưng vẫn không với tới được bức tường, ngược lại còn bị ngã xuống, cho nên mới đau đến nỗi bật khóc rất lâu, cho đến khi Khương Bồng Cơ xuất hiện trên tường.
“Không bằng ta dẫn ngươi đi mua có được không?”
Khương Bồng Cơ sờ đầu cậu bé, thì ra đây chính là Phúc Thọ.
Ngày giỗ cúng tế “mẹ đẻ”, đứa trẻ này không sợ mẹ đẻ thật sự đánh sưng mông nhỏ của cậu sao?
Khương Bồng Cơ đưa Phúc Thọ ra khỏi phủ, mua tiền giấy, đèn cầy và hoa quả dùng để cúng tế, nhìn cậu vui vẻ ôm lấy chiếc giỏ, cô cười thầm trong bụng. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Mẹ đẻ” của Phúc Thọ chỉ là một người thϊếp nên không có tư cách đặt bài vị trong từ đường, chỉ có thể đặt ở góc sân nhỏ trong phủ đệ.
Khương Bồng Cơ đang mỉm cười nhìn cậu bé đốt giấy tiền vàng bạc cho “mẹ đẻ” thì bên ngoài truyền đến rất nhiều tiếng bước chân lộn xộn.
Cô xoay người nhảy lên xà nhà, cánh cửa đột ngột bị mở ra.
“Phúc Thọ!”
Người đàn ông đi vào rõ ràng sốt ruột đến mức đỏ cả mắt, khi thấy cậu bé ngoan ngoãn ngồi xổm dưới đất, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cha, cha?”
Cậu bé sợ hãi đến mức đứng thẳng người lên, rồi lại tủi thân cúi đầu xuống.
Người đàn ông chưa kịp nói gì thì một bé gái khoảng mười tuổi đi theo người đàn ông khẽ nhếch chân mày, giọng nói mang theo ý cười.
“Thái phó, Phúc Thọ đệ đệ thế này là... cúng tế ‘mẹ đẻ’ sao?”
Thái phó?
Tử Hiếu sao?
Khương Bồng Cơ lén lút nhìn xuống dưới, thật sự nhìn thấy Vệ Từ già dặn hơn không ít.
Lúc này, trông Vệ Từ cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi, toàn thân mang theo sức quyến rũ của người đàn ông trưởng thành. Anh mặc một chiếc nho sam màu xanh ngọc, dáng người thẳng tắp, đôi mắt đen như điểm nước sơn vẫn mang hơi hướm mà cô quen thuộc. Chỉ là... Lúc này Vệ Từ đã để râu, chòm râu được cắt tỉa gọn gàng. Mặc dù không rậm rạp, nhìn tổng thể cũng không lôi thôi lếch thếch, nhưng lại giấu đi ba phần sắc đẹp, thêm mấy phần chững chạc, nghiêm túc và cẩn thận, thiếu đi mấy phần sức sống của tuổi trẻ.