Nếu như vì vấn đề lập trường, không thể không chĩa đao thương về phía huynh trưởng của mình, anh sẽ ra tay ác hơn một chút, để cho đối phương được ra đi thoải mái vui vẻ.
Bạc tình bạc nghĩa sao?
Theo quan điểm của Vệ Từ, đây mới là sự tôn trọng và tình cảm lớn nhất.
Phong Chân nghe xong chỉ có thể nhún vai, nếu vấn đề anh ta lo lắng đã không tồn tại thì anh ta không nên dính vào nữa.
Con người Vệ Từ vẫn rất đáng tin.
Phong Chân cũng không tận tâm che giấu hành động lần này của mình. Hôm sau Khương Bồng Cơ đã nghe được chuyện này, lập tức bật cười hết sức vui vẻ.
“Tử Thực thật sự là người rất hài hước nha, hành động lần này đúng thật là lo lắng uổng công rồi, huynh ấy như vậy là đang nghi ngờ Tử Hiếu không được sao?”
Vệ Từ đang ở ngay bên cạnh Khương Bồng Cơ, nghe thấy chủ công bật cười trắng trợn như vậy, lập tức có loại ảo giác mệt tim.
“Tử Thực nghi ngờ cũng không phải không có lý, mặc kệ huynh ấy đi.”
“Nhưng ta biết rõ huynh được nha, huynh không được không phải còn có ta sao?” Khương Bồng Cơ từ phía sau vòng lấy cổ Vệ Từ, mỉm cười ghé vào lỗ tai anh thì thầm: “Lại nói, người ta cũng nghi ngờ huynh không được, lấy tư cách là một người đàn ông, Tử Hiếu không có một chút động tâm nào sao?”
Vành tai Vệ Từ đỏ ửng, nhấp môi dứt khoát không nói lời nào.
Làm anh uổng công một năm chép hơn một nghìn lần Thanh Tâm Chú sao?
Khương Bồng Cơ thấy anh không phản ứng lại, cô tự cười nói: “Nhưng ta động tâm rồi.”
Vệ Từ: “...”
Chủ công nhà anh... Có thể đừng trêu ghẹo anh như vậy có được hay không?
Khó tránh khỏi nhóm lửa tự đốt mình, Vệ Từ vội vàng tìm một cái cớ sứt sẹo vội đi ra ngoài.
Khương Bồng Cơ lưu manh đắc ý huýt sáo, cảm thấy tâm trạng tốt hơn bao giờ hết.
“Ai nói huynh có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay ta?”
Cho dù là kẻ địch của cô hay là con mồi của cô, không người nào có thể chạy trốn được.
Bữa tiệc mừng năm mới năm nay được tổ chức như thường lệ, Khương Bồng Cơ cho mọi người nghỉ Tết trước thời hạn bảy ngày.
Đúng, không nhìn lầm đâu, cô thực sự đã chấp bút đóng dấu cho mọi người nghỉ Tết trước thời hạn bảy ngày!
Cô càng phóng khoáng, mọi người càng thấp thỏm lo sợ, Phong Chân càng giống như gặp phải đại địch.
Kỳ nghỉ Tết nha!
Thứ cầu xin mà không được bao nhiêu năm nay ư?
Lúc chính bọn họ cảm nhận được thời gian tươi đẹp của kỳ nghỉ Tết, ngược lại từng người một cảm thấy cả người không được thoải mái cho lắm, thật giống như thiếu đi một chút gì đó.
Một năm gió yên sóng lặng, các châu dần dần phát triển theo quỹ đạo.
Hết nơi này đến nơi khác bước ra khỏi bóng ma chiến tranh, bày ra khung cảnh phồn hoa mà thời đại hưng thịnh mới có.