Lấy tư cách là người tạo ra tất cả, cảm giác thành tựu và thỏa mãn của Khương Bồng Cơ không cần nói ra cũng rõ.
Bữa tiệc năm mới được tổ chức như thường lệ, với tâm trạng tốt đẹp, mỗi nhóc con đi lên chúc Tết đều được cô phát cho một bao lì xì đỏ thật to.
“Khi những đứa bé này lớn lên, chắc chắn thiên hạ này sẽ là một cảnh tượng khác.”
Dù sao Liễu Hi cũng là người bình thường, thân thể này sống đến bảy mươi tám mươi tuổi đã rất thọ rồi.
Khương Bồng Cơ chỉ có thể giao phó tương lai cho đám nhóc tràn đầy sức sống và hy vọng trước mắt này.
Kỳ Quan Nhượng liếc mắt nhìn Vệ Từ, cười nhạo: “Còn thiếu một vị thiếu chủ.”
Không có thiếu chủ, cho dù có bao nhiêu thế hệ mới đi nữa thì cũng là vô ích.
Sự vất vả của một thế hệ không thể truyền cho huyết mạch đời sau, chẳng phải là uổng công làm áo cưới cho người ta sao?
Mắt Khương Bồng Cơ ngà ngà say: “Chắc chắn sẽ có.”
Chỉ mong…
Tối nay sau khi Tử Hiếu trở về, đừng bị dọa sợ ra nguy hiểm gì.
Sau bữa tiệc mừng năm mới, mọi người còn phải trở về phủ đón giao thừa.
Dựa theo thông lệ những năm trước, Khương Bồng Cơ không phải một mình trở về ngủ một giấc thì chính là đón giao thừa cùng với Liễu Chiêu, năm nay có hơi khác. Liễu Xa và Cổ Trăn đều ở đây, với tư cách là con gái, cô nên ở cùng với hai ông bà. Nhưng mà Khương Bồng Cơ và Liễu Xa đều đã ngả bài, cô cũng không muốn đối mặt với Liễu Xa vào một ngày đẹp trời như vậy, tiếp tục giả mù sa mưa trình diễn tiết mục cha hiền con gái hiếu thảo cho người ngoài xem, dứt khoát thoái thác nói thân thể cô không khỏe để trốn tránh.
Cổ Trăn nghe vậy thì chau mày, hỏi: “Lan Đình không khỏe ở đâu, có gọi thầy lang nhìn xem một chút chưa?”
Tùy tùng nào biết được chuyện đó, chỉ có thể ấp úng chống đỡ.
Liễu Xa đang ngồi trên vị trí đầu khẽ nhướng chân mày, lạnh nhạt nói: “Thân phận Lan Đình không giống như trước kia nữa, nếu như nó đã không khỏe, vậy thì hãy để cho nó nghỉ ngơi.”
Đón giao thừa chẳng qua chỉ là một hình thức có cũng được mà không có cũng được, không thể vì chuyện này mà ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của Khương Bồng Cơ.
Cổ Trăn thấy Liễu Xa đã lên tiếng, chỉ có thể ngại ngùng nuốt lời nói vào trong.
“May mắn a tỷ không tới đây, nếu như tỷ ấy đến đây, không biết cảnh tượng này còn khó coi hơn bao nhiêu đâu.”
Liễu Chiêu đang mặc hoa phục tinh xảo, từ lúc thành hôn đến nay, cậu trông trưởng thành hơn nhiều, nhưng vẫn mang dáng vẻ trắng trắng mềm mềm của người nhàn rỗi phú quý.
Cho dù ai nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, cũng sẽ nói một câu “ôn hòa vô hại”.