Trình độ chữa bệnh thời cổ đại còn kém, ý thức vệ sinh kém, ý thức phòng chống cũng kém, tài nguyên cho y học lại túng thiếu, một khi dịch bệnh bùng nổ, số người chết còn thê thảm hơn trận động đất của kinh thành năm đó nhiều, nói là mười người chết chín cũng không điêu nhỉ? Theo Khương Bồng Cơ được biết, thời đại này cũng có một vài dịch bệnh có phạm vi lớn, phạm vi ảnh hưởng rất rộng, mỗi lần dịch bệnh, số lượng người chết lên tới hàng triệu người, phải biết toàn bộ dân cư Đông Khánh mới chỉ hơn hai mươi triệu người!
Kỳ Quan Nhượng nhíu mày nói: “Cho dù có là mối thù mất nước thì thủ đoạn gϊếŧ chết cả tộc quả thật rất tàn nhẫn.”
Quay lại mấy trăm năm trước, đánh giặc tàn sát là chuyện rất bình thường, nhưng thời gian trôi qua, đã lâu không còn thói tàn sát cả tộc nữa rồi.
Trong thời gian đánh giặc gϊếŧ bao nhiêu cũng không ai nói gì, nhưng đa phần sau khi thắng trận, chẳng có mấy ai sẽ tiếp tục tàn sát tù binh, trừ phi quân lương của bên ta không đủ. Dưới tình hình chung, bên chiến thắng sẽ giáng tù binh thua trận thành nô ɭệ, trở thành người để buôn bán hoặc dùng làm khuân vác lao dịch giá rẻ.
Những tù binh ở bên trên phần lớn là những chiến sĩ tham chiến nhưng thua trận, nhưng phần lớn tù binh mà liên minh Nam Thịnh tàn sát lại là người già, phụ nữ và trẻ em.
“Đừng có ai nói ai tàn nhẫn, liên minh Nam Thịnh và bốn bộ tộc Nam Man, theo ý của ta thì đều là cá mè một lứa.” Khương Bồng Cơ cười giễu cợt: “Lúc bốn bộ tộc Nam Man tàn sát dân chúng Nam Thịnh, cũng chưa từng thấy bọn chúng nương tay bao giờ, tương tự như vậy... Lúc đầu khi Nam Thịnh dựng nước, để đề phòng Nam Man làm loạn, còn cướp hơn một trăm nghìn tộc nhân lao dịch của Nam Man làm binh lính, chết mệt chết trận tới hơn hai trăm nghìn. Nam Thịnh lại tự xưng là mẫu quốc của bốn bộ tộc Nam Man, cường binh ép buộc đối phương phải tiến cống, thu thuế tới chín mươi phần trăm, xuất binh trấn áp vài lần, tàn sát không dưới một trăm nghìn dân Nam Man... Đây đều là những khoản nợ dai dẳng!”
Ban đầu khi Nam Thịnh dựng nước, có bao nhiêu sĩ tộc dùng bánh bao máu người của người dân bốn bộ tộc Nam Man để lấp đầy túi tiền của mình?
Ép buộc bọn họ làm nô ɭệ, cho ít lương thực nhất nhưng lại làm những việc nặng nhất.
Không coi bọn chúng là người, chỉ coi là những súc sinh biết nói chuyện!
Nỗi hận của bốn bộ tộc Nam Man với Nam Thịnh, không phải bị những người này ép buộc hay sao?
Sau khi bốn bộ tộc Nam Man lớn mạnh tiêu diệt Nam Thịnh, chư hầu Nam Thịnh lại liên thủ phản công Nam Man, dẫn tới quyết định diệt tộc sát hại hơn triệu tộc nhân.