Nếu như Tôn Văn vội vội vàng vàng đánh xe rời đi, chân sau Phiền Thần sẽ dẫn người đuổi theo, diệt khẩu ngay tại chỗ.
Cho dù không vén màn che thùng xe lên để nhìn về phía sau, nhưng Tôn Văn vẫn có thể cảm nhận được một đôi mắt nóng rực đang khóa chặt lấy ông.
Đưa tay lên xoa nhẹ l*иg ngực, ông không chỉ cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ sinh động của mình, mà còn có thể sờ được một khối nho nhỏ nhô lên.
Người hầu thông qua cách mua chuộc binh lính làm việc lặt vặt ở nhà bếp, lén lút lấy được chút bã thuốc, Tôn Văn không dám bỏ bã thuốc vào trong hành lý mang theo bên người, ngược lại gói ghém cẩn thận, rồi nhét vào trong khe hở giữa hai lớp áσ ɭóŧ. Ông chú ý đến, hai buổi tối đêm qua và đêm hôm trước, có người lén lút động đến hành lý của bọn họ, cho dù đã làm việc rất cẩn thận nhưng Tôn Văn vẫn phát hiện ra manh mối, thần kinh ông càng căng thẳng hơn.
“Quân sư, bọn họ còn đi theo phía sau…”
Trong lòng Tôn Văn giật nảy, hỏi: “Như thế nào?”
Người đánh xe nói: “Đi một chút rồi dừng lại một chút, trông không giống như đang muốn gϊếŧ người.”
Tôn Văn nói: “Dặn dò bên dưới, không nên hành động thiếu suy nghĩ, chỉ coi như bọn họ không tồn tại, tiếp tục đi về phía trước theo tốc độ này.”
Nói thì nói như vậy, nhưng quân địch phía sau giống như Hắc Bạch Vô Thường nắm dây xích tỏa hồn, âm u tung bay bên người vậy, ai có thể không căng thẳng chứ?
Đi theo mười lăm phút đầu, Phiền Thần phát hiện Tôn Văn vẫn bình thản như cũ, sự nghi ngờ trong lòng tiêu tan hơn một nửa.
“Trở về đi.” Phiền Thần thở dài nói: “Nếu như có duyên, cuối cùng sẽ gặp lại thôi.”
Hắn phủ thêm một tấm màn che lên việc mình bám theo Tôn Văn, chuẩn bị hạ độc thủ.
Không phải hắn muốn gϊếŧ Tôn Văn, chỉ là không nỡ một người bạn thâm giao mới gặp lần đầu mà như đã quen thân từ lâu, nên mới vừa đi vừa dừng, đưa tiễn một đường.
“Giá!”
Phiền Thần quay đầu nhìn lại, không cam lòng mà quay ngựa trở về. Vietwriter.vn
Chỉ cần Tôn Văn lộ ra chút sơ hở gì là hắn đã có thể hạ sát thủ mà không có chút gánh nặng nào, thật là đáng tiếc.
Người đến tiếp ứng chi viện cho Tôn Văn là Bách Ninh.
Mặc dù Bách Ninh là người mà Vệ Từ tiến cử, nhưng lúc tòng quân từ tầng dưới chót của quân doanh đã bắt đầu tích lũy chiến công, bây giờ cũng đã có mặt mũi rồi.
Ông có thể được bổ nhiệm làm người tiếp ứng chi viện cho Tôn Văn, có thể thấy rõ Khương Bồng Cơ tin tưởng ông.