Tề Khuông nghiêm túc lắng nghe, bất tri bất giác bên ngoài đã trăng sao đầy trời.
“Ta chưa bao giờ thấy bầu trời sao đẹp như vậy.”
Cô ngư dân ngồi trên boong tàu, chống hai tay ra phía sau, cảm thán. Hệ thống nhắc nhở anh ta thời gian đã bắt đầu đếm ngược rồi.
Dương Tư bỗng nhiên hỏi: “Cô là quỷ núi, có thể thông hiểu nhiều thứ, vậy cô có biết chủ công của ta có hy vọng giành được ngôi báu hay không?”
Cô ngư dân đang than thở thời gian quá ngắn, nghe Dương Tư hỏi như vậy theo bản năng phản bác một câu.
“Trừ cô ấy ra còn có thể là ai?”
Anh ta theo dõi kênh livestream nhiều năm như thế còn không phải vì muốn cùng Khương Bồng Cơ nhìn thấy một thời đại thịnh thế thái bình hay sao?
Thấy Dương Tư sợ run tại chỗ, cô ngư dân cười hì hì lại gần, một tay chống nạnh, một tay vỗ vai Dương Tư một cái như kiểu thân quen lắm.
“Stream... Chủ công nhà các huynh không phải người thường, không thể nào thua được.”
Suýt nữa thì nói ra từ “Streamer”, cô ngư dân kịp thời ngừng lại, sửa lại câu từ.
Dù gì cũng là đại lão đến từ tương lai, nếu Khương Bồng Cơ đang chiếm ưu thế mà còn bị đánh bại, đó chẳng phải là “có tiếng mà không có miếng” ư?
Dương Tư không để ý đến động tác của đối phương, hỏi: “Số trời an bài?”
Cô ngư dân đang định nói “phải”, nhưng không biết anh ta nhớ ra cái gì đó lại lắc đầu phủ nhận, dọa Lý Uân và Tề Khuông không dám lên tiếng.
“Quỷ núi” có ý gì vậy?
“Huynh không cảm thấy nói công lao của cô ấy trong những năm này và thành quả có được nhờ có sự hy sinh của các tướng sĩ là do hai chữ ‘số trời’ đơn giản mang lại thì quá mức bất công cho cô ấy và linh hồn những chiến sĩ đã hy sinh hay sao?” Cô ngư dân nói: “Nói cho cùng, tất cả những thứ hiện tại chẳng lẽ không phải do chủ công nhà các huynh và chính các huynh tự giành được ư? Hai chữ ‘số trời’ nhẹ tênh làm sao có thể mang lại thành quả to lớn như vậy?”
Cô ngư dân cũng không biết nên biểu đạt suy nghĩ của mình như thế nào, khổ sở gãi gãi đầu.
“Nếu như ta gian khổ học tập mười mấy năm mới thi đỗ đệ nhất học phủ, kết quả lại có một tên ngu đần nào đó nhảy ra nói với ta rằng ta có thể thi đỗ là bởi vì hắn giúp ta bày lễ cầu nguyện, bỗng nhiên mười mấy năm cố gắng của ta biến thành chẳng là gì cả thì ta sẽ nhảy dựng lên đánh hỏng đầu tên kia ấy chứ. Nói là do số trời an bài không bằng nói là ‘tay làm hàm nhai’. Ta tin rằng chủ công nhà huynh sẽ trụ được đến cùng.”