Lính trinh sát là người, bọn họ có thể mượn địa hình che giấu hành tung, nhưng hệ thống lại không giống vậy.
Nhϊếp Dương có đầy đủ lý do nghi ngờ hệ thống đã phát hiện quân địch nhưng cố ý giấu giếm.
Quả đúng như dự đoán.
Hệ thống nói: [Chẳng qua chỉ là mấy con kiến hôi, loại chuyện vớ vẩn như này cũng không cần phải báo cáo với ngươi chứ? Dù sao cũng không nguy hiểm tới tính mạng của ngươi.]
Nhϊếp Dương cười lạnh: [Hiện tại có nguy hiểm đó.]
Nếu như quân địch không phải một trăm mười hai người mà là hai ba trăm người, mượn ưu thế đánh lén thì hậu quả sẽ như nào?
Hệ thống cũng cười nói: [Ký chủ, ngươi cực kỳ may mắn, đối với ngươi mà nói lần này chỉ là tai nạn nhỏ mà thôi, không uy hϊếp được tính mạng của ngươi đâu.]
Nhϊếp Dương nghe xong thì sự phẫn nộ trong lòng bùng lên, nghiến răng ken két.
Làm sao cậu ta có thể không nghe ra đây là hệ thống cố ý mỉa mai mình, cảnh cáo mình chứ?
Nhϊếp Dương cười lạnh: [Vậy ngươi hãy cầu nguyện lần này có thể chuyển nguy thành an đi!]
Tuy rằng Nhϊếp Dương không biết hệ thống là thứ kỳ lạ gì, nhưng cậu ta không phải kẻ không tim không phổi.
Sao cậu ta lại có thể cho phép một yêu vật kỳ lạ ký sinh trong đầu óc của mình mà không chút phòng bị được?
Sau khi hệ thống xuất hiện không bao lâu, Nhϊếp Dương đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ.
Phải biết rằng trụ trì chùa Bảo An ở Trung Chiếu lúc trước là Lục Như chân nhân được hoàng gia cung phụng, là cao nhân có học thức thật sự.
Nhϊếp Dương từng giả danh làm tùy tùng đi theo nữ quyến trong nhà để đến chùa Bảo An bái phỏng Lục Như chân nhân, yêu vật này không dám xuất hiện, nó không biết Nhϊếp Dương khi đó mới có vài tuổi mà đã biết tính mưu kế và đề phòng đến mức này rồi, càng không biết lá bài chưa lật trong tay Nhϊếp Dương là gì.
Hệ thống cảm thấy nổi da gà, nhưng nó an ủi mình rằng Nhϊếp Dương chỉ là một người bình thường thôi, không lý gì mà nó phải sợ cả.
Trong lúc nói chuyện, Nhϊếp Thanh đã xuống xe ngựa, gọi bộ khúc đang canh gác đêm đến dặn dò một lượt, yêu cầu bọn họ giữ vững cảnh giác trước khi bình minh lên, phòng ngừa đánh lén. Mọi người thầm nghi ngờ, nhưng đây là mệnh lệnh của thiếu chủ Nhϊếp Thanh, bọn họ không tiện chất vấn, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.
“Bây giờ đã yên tâm ngủ chưa?” Nhϊếp Thanh lại đi vào xe ngựa lần nữa, điềm đạm cười nói: “A Dương ngủ trước đi, vi huynh sẽ canh cho đệ.”