Nhϊếp Dương âm thầm quấn chặt chăn mỏng, không để lộ ra một khe hở nào, cậu ta không thể không nghe theo lời khuyên của Nhϊếp Thanh.
Nhϊếp Thanh thấy đường đệ đã ngủ, thắp một ngọn đèn dầu nhỏ lên, cầm một quyển sách dày, đọc thật kỹ càng.
Cậu còn chưa đọc xong trang thứ nhất, bỗng nghe thấy tiếng quát từ bên ngoài vọng vào.
“Là kẻ nào!”
Bộ khúc vừa dứt lời, Nhϊếp Thanh đã nghe thấy tiếng đao kiếm chém vào da thịt, tiếng máu tươi phun xuống mặt đất, ngay sau đó là tiếng vật nặng đập mạnh xuống đất. Sắc mặt của cậu trắng bệch, ngón tay phải không kiềm chế được mà siết chặt quyển sách, Nhϊếp Dương vừa mới ngả lưng cũng lập tức ngồi dậy.
“Huynh trưởng...”
Sườn mặt của Nhϊếp Dương hiện lên lúc rõ lúc mờ dưới ánh đèn màu da cam, chỉ có vẻ hoảng sợ trong đôi mắt là chẳng thể nào che giấu được.
Nhϊếp Thanh nói: “A Dương, bình tĩnh! Bây giờ không nên xuống xe, chờ tình hình bên ngoài lắng lại đã, đừng ra ngoài gây thêm phiền.”
Hai người đều từng học kiếm thuật, nhưng lực chiến đâu thể so với hộ vệ bộ khúc được?
Bọn họ đều nôn nóng, muốn xuống xe xem xét tình hình, nhưng làm vậy chỉ gây thêm gánh nặng cho hộ vệ bộ khúc bên ngoài. Nhϊếp Thanh cầm bội kiếm, cực kỳ đề phòng, tiếng hét chém gϊếŧ khi hai bên địch ta đánh nhau vẫn vang lên. Lúc này, không khí căng thẳng nặng nề, ngay cả bàn tay cậu cũng đã đổ mồ hôi dinh dính.
“Huynh trưởng, không lẽ chúng ta, chúng ta...”
Nhϊếp Dương sợ tới mức hai mắt đỏ lên, nước mắt tràn ra.
Nhϊếp Thanh trấn an cậu ta: “Nếu trời cao đã báo mộng cho A Dương như vậy, có thể thấy được ông trời đang đứng về phía chúng ta.”
Trận đấu này diễn ra liên tục suốt mười lăm phút, bởi vì nhân số bên phía Nhϊếp Thanh chiếm ưu thế, hơn nữa lại có đề phòng từ trước, ưu thế của phe đánh lén ít hơn nhiều. Đám người đánh lén thấy tình hình không ổn liền hạ lệnh cho những người còn lại nhanh chóng rút lui, bộ khúc sợ bọn họ dùng kế điệu hổ ly sơn nên không dám đuổi đến cùng.
“Thiếu chủ, kẻ địch đã rút lui!”
Nhϊếp Thanh nghe vậy, bàn tay đang cầm bội kiếm mới dần dần thả lỏng, bội kiếm rơi xuống nền, phát ra âm thanh leng keng.
“Số lượng thương vong bên ta thế nào?” Nhϊếp Thanh hỏi.
Bộ khúc cũng không rõ, trời lúc này đã quá tối, trải qua cuộc chiến hỗn loạn lúc nãy, nhiều khi không thể phân biệt được đâu là địch đâu là ta, bây giờ, trận chiến vừa mới kết thúc, vẫn chưa kiểm tra xong tình hình thương vong. Có điều, dựa vào những gì mà hắn nhìn thấy tối nay, tổn thất của bọn họ rất lớn, bên ta tổn hại một nửa lực lượng, phần lớn những người còn sống đều có vẻ bị thương. Tình trạng như vậy thật sự không thích hợp ở lại bên ngoài lâu, bộ khúc đề nghị di chuyển suốt đêm, nhanh chóng đi tới đại doanh.