Bọn họ không biết rõ tình trạng phe địch thế nào, không biết bọn chúng chỉ tổ chức đánh lén một lần hay là hết lần này đến lần khác.
Nghe hắn nói vậy, Nhϊếp Thanh nặng nề nói: “Lập tức phân phát thuốc cho các tướng sĩ bị thương, chỉnh đốn lại một lúc, lát sau lại lên đường.”
Nếu ngay cả vết thương cũng không xử lý, không may gặp phải kẻ địch thì chẳng khác nào tặng không luôn.
“Rõ!”
Nhϊếp Thanh thở phào, nói với Nhϊếp Dương: “Lần này may mà có A Dương báo trước, nếu không thì tính mạng của vi huynh đã phải chôn vùi ở đây rồi.”
Nhϊếp Dương nói: “Tiểu đệ không dám nhận. Nếu không có huynh trưởng bảo vệ tiểu đệ mọi nơi, tính mạng của tiểu đệ đã mất từ lâu rồi.”
Cậu ta báo cho Nhϊếp Thanh không phải để cứu đối phương, mà chỉ là vì tính mạng của mình thôi.
Nguy hiểm qua đi, Nhϊếp Dương cười lạnh, thầm nghĩ: [Nào, chúng ta từ từ nói chuyện.]
Hệ thống: [... Hả?]
Tên người phàm này nói như vậy là muốn uy hϊếp nó à?
Ai sợ ai chứ!
Nếu nó không cho cậu ta biết mặt, cậu ta còn tưởng rằng hệ thống là lao động giá rẻ, làm trâu làm ngựa chắc?
Đánh lén ban đêm thất bại, kết quả như vậy vượt ngoài dự liệu của Khương Bồng Cơ, dựa vào lời của binh sĩ trốn về được, có vẻ như bên phía kẻ địch đã đoán được trước rồi.
Nhưng hình như bọn họ không phải đoán được từ đầu, mà giống như vừa mới đoán ra hơn.
Khương Bồng Cơ vân vê cằm: “Các ngươi đã điều tra rõ hai người trong xe là ai chưa?”
Binh lính nói: “Hai người đó rất cẩn thận, không hề bước ra ngoài nửa bước.”
Khương Bồng Cơ chế nhạo: “Bọn họ cũng khá thông minh đấy, biết mình không nên tạo thêm gánh nặng cho người khác.”
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tối nay, các ngươi cũng vất vả rồi, quan trọng bây giờ là phải chữa trị vết thương, sau đó, ta sẽ phong thưởng.”
Nguồn : Vietwriter.vn
Binh lính đầy vẻ xấu hổ.
Bọn họ không thể hoàn thành việc chủ công sai bảo, đâu dám nói đến chuyện nhận thưởng.
Khương Bồng Cơ cho người lui xuống, đúng lúc cô muốn giơ tay xoa bóp mi tâm, Vệ Từ đi ra từ bình phong sau trướng.
“Chủ công, Từ nghi ngờ hai người kia có thể là...”
Khương Bồng Cơ nói: “Người thừa kế của Nhϊếp Lương.... Một con cá lớn. Ta tính sai rồi, nếu biết trước, ta nên phái nhiều người đi hơn mới phải.”
Nếu để võ tướng có võ nghệ siêu phàm như Tần Cung hay ai khác, chưa chắc đã không gϊếŧ được Nhϊếp Thanh và Nhϊếp Dương.
Vệ Từ nói: “Vì sao chủ công lại nói những lời ủ rũ như vậy? Ngài cũng biết rõ nếu tăng số người lên thì sẽ dễ dàng để lộ tung tích, khiến kẻ địch càng cảnh giác hơn mà.”