Vệ Từ nghe xong chau mày lại: “Hai vợ chồng nhà này chẳng lẽ bị điên hết rồi sao?”
Khương Bồng Cơ nhún vai nói: “Không phải là bị điên, có điều đầu óc thật sự có vấn đề. Sức nhẫn nại của ta cũng có hạn, ta đánh hai người bọn họ một trận, treo lên chỗ cao ngang ngửa với tầng một trăm sáu mươi, phơi gió suốt hai ngày. Vì để tránh bị dư luận xã hội gây phiền phức, ta bôi lên người bọn họ dung dịch tàng hình và thiết bị cách âm mà quân đội mới nghiên cứu chế tạo ra. Lại tìm luật sư kiện bọn họ, đưa bọn họ đi bệnh viện tâm thần ở mấy ngày.”
Khương Bồng Cơ không phải là người xuất thân từ học viện quân sự chính thống, điều cô thờ phụng chính là sử dụng bạo lực để kiểm soát bạo lực.
Lúc đó cô là chiến sĩ gen với thân phận bí mật, cô phải chấp hành nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm bất cứ lúc nào, vì vậy thân phận của cô không thể tùy tiện bại lộ, chứ đừng nói đến chuyện bức ảnh của cô bị phát tán trên mạng xã hội. Bởi vì chuyện này, cô còn bị cấp trên trách mắng một trận.
Khương Bồng Cơ cực kỳ tức giận nên xả hết lửa giận lên người đôi vợ chồng này.
Bởi vì hành động bí mật nên cô vẫn không sao cả, nếu không thì chắc chắn sẽ bị ghi tên phê bình.
Cô nói: “Ngay cả người không bình thường mà ta cũng đã từng gặp, loại người như Nhϊếp Lương này chỉ là chuyện vặt vãnh thôi.”
Vệ Từ: “...”
Khương Bồng Cơ đắc ý đang định bụng kể thêm mấy “sự tích sáng chói” khác thì lão thủ trưởng gửi đến một tin nhắn riêng.
[Cha Mày]: Treo người lên chỗ cao ngang ngửa tầng một trăm sáu mươi sao?
Khương Bồng Cơ trả lời: “Tôi có đeo cho bọn họ miếng hít oxy và miếng giữ ấm, bọn họ ở trên không trung sẽ không bị chết lạnh cũng không bị chết ngạt.”
[Cha Mày]: ...
“Mặc dù làm trái quân pháp, nhưng mà lúc đó tôi còn chưa vào biên chế quân bộ, hành động của tôi lại sạch sẽ, người ngoài không bắt được nhược điểm của tôi đâu.”
Lão thủ trưởng mang tâm trạng phức tạp.
Cô ta giống như giáo viên chủ nhiệm lớp, nhìn học sinh tốt nghiệp từ trong lớp của mình lưu loát khai báo những trò đùa dai đã làm trong thời còn học sinh vậy.
Học sinh nghịch ngợm như thế chắc chắn không phải được cô ta dạy dỗ ra.
Lão thủ trưởng đang nghi ngờ cuộc sống, tâm trạng của Vệ Từ cũng phức tạp.
Anh chợt nhận ra rằng nơi chủ công sinh sống kiếp trước là thế giới mà anh không thể nào tưởng tượng ra được, hoàn cảnh sống bên kia mới có thể đào tạo ra được người rộng lượng như như cô.