Chương 34: Lễ hội kết thúc, Artermia gặp rắc rối ?
“Bọn con yêu cô ấy, điều đó thì có vấn đề gì chứ !”
Hoàn tử Gerazt phản bác.
Fluss đưa cánh tay ra định khuyên cậu ta nhưng cuối cùng đành dừng lại.
Cậu ta nói ra miệng mất rồi thì khuyên cái gì nữa ?
Vốn Fluss định sẽ khuyên hoàng tử cứ thong thả, để Talisha-sama từ từ nhìn ra điểm tốt của Army rồi tìm cơ hội để nữ hoàng chấp nhận.
Nhưng giờ thì chịu thôi.
“Con rốt cuộc có biết mình đang nói gì không ?”
Nữ hoàng đột nhiên lớn tiếng hỏi cậu ta. Gương mặt cô hiếm thấy xuất hiện vẻ phẫn nộ.
Ấn tượng ban đầu của Leon về nữ hoàng chính là một người điềm tĩnh và sắc sảo, lần này hắn khá ngạc nhiên khi cô lại phẫn nộ như vậy.
Không chỉ Leon, tất cả những người khác – Artermia, Rehartna, Ophelia, cả hoàng tử Gerazt, Fluss, Chase, Chris và cả Army – tất cả đều bị chuyện cô đột nhiên nổi giận làm sợ hết hồn.
Ông Antony chỉ đứng trầm mặc và vuốt râu, không thể đoán được ông đang nghĩ gì.
Hít sâu mấy hơi thoáng lấy lại bình tĩnh, nữ hoàng lạnh lùng nói:
“Ta sẽ không cho phép việc này !”
“Mẫu hậu…”
Gerazt còn muốn nói gì đó nhưng nữ hoàng đã cắt ngang cậu ta:
“Con không biết cuộc hôn nhân của con và Artermia-chan quan trọng thế nào sao ? Con rốt cuộc nghĩ gì thế hả ? Con nên nhớ mình là 1 hoàng tử ! Con phải biết suy nghĩ cho vương quốc chứ !”
Cô nói bằng giọng khá gay gắt
“Đủ rồi !”
Hoàng tử Gerazt đột nhiên phẫn nộ hét lớn.
“Con…”
Nữ hoàng Talisha bị cậu ta làm cho giật mình.
“Mẹ lúc nào cũng vậy, luôn nói hoàng tử phải thế này, hoàng tử phải thế kia, phải sống cho đúng với vị trí của mình, phải cống hiến cho đất nước này ! Nhưng mẹ có nghĩ tới cảm xúc của con sao ?”
Cậu ta nhìn chằm chằm nữ hoàng, cảm xúc của cậu ta đang mất khống chế.
“Từ nhỏ liền bị buộc phải đính hôn với 1 người mình còn không biết là ai ! Con nhận ! Bị buộc phải học đủ loại lễ nghi, học tập kiến thức, học kiếm, học ma pháp, học và học… con cũng nhận ! Con chưa từng từ chối trách nhiệm, con cũng sống đúng theo lời mẹ ! Không ai hiểu, cũng không ai thèm hiểu con nghĩ gì ! Cho đến khi con gặp cô ấy…”
Gerazt nhìn Army với ánh mắt trìu mến, sau đó cậu ta chuyển ánh mắt trở lại:
“Chỉ có cô ấy ! Chỉ có cô ấy hiểu được con muốn gì ! Vậy nên con muốn cưới cô ấy, con muốn được hạnh phúc, một lần cũng được ! Tại sao mẹ lại không muốn con hạnh phúc hả ?”
Nói xong cậu ta như trút bỏ gánh nặng, thở hỗn hển những tiếng nặng nhọc.
Nữ hoàng thoáng sững người, cô run rẩy chỉ tay vào Gerazt:
“Con… Ta…”
Lại hít sâu mấy hơi, nữ hoàng nhìn cậu ta với ánh mắt lạnh băng:
“Ta tuyệt đối sẽ không chấp nhận chuyện này, con đừng mơ tưởng ! Nếu con còn cố chấp thì tự gánh hậu quả đi !”
Trong giọng nói của cô bao hàm sự tức giận trong khi tỏa ra tỏa ra bâu không khí nặng nề cực kỳ áp lực.
Điều chỉnh lại cảm xúc một chút, cô quay sang nhóm Leon rồi nở nụ cười gượng gạo:
“Xin lỗi hiền giả-sama, và mấy đứa nữa. Đột nhiên ta thấy không khỏe, chắc ta phải về trước thôi. Xin thất lễ.”
“Để thần đưa nữ hoàng trở về.”
Ông Antony nói.
“Phiền ngài.”
Nữ hoàng được ông dìu đi.
“Xin lỗi cháu, lần sau chúng ta sẽ nói chuyện nhiều hơn.”
Trước khi đi, ông thoáng tỏ vẻ có lỗi với Leon.
Leon chỉ khẽ gật đầu:
“Cháu hiểu mà, ông cứ đưa nữ hoàng về đi.”
“Ừ, cháu không chỉ trưởng thành mà còn rất đáng tin cậy nữa.”
Ông mỉm cười và vỗ vai hắn trước khi dìu nữ hoàng rời khỏi khuôn viên trường.
Cả đám người đứng lặng hồi lâu, mỗi người đều lâm vào suy nghĩ riêng.
Hoàng tử Gerazt nắm chặt nấm đấm:
“Con sẽ không cứ như vậy mà bỏ cuộc đâu !”
Tự thì thầm với bản thân xong thì cậu ta cũng mang theo đoàn người rời khỏi chỗ triển lãm, có vẻ cậu ta đã mất hết tâm trạng.
Tinh thần của Artermia nhìn cũng rất sa sút, cô cố nặn ra vẻ tươi cười:
“Xin lỗi Leon-kun, tôi vừa nhớ ra mình có việc đột xuất, tôi xin phép thất lễ.”
Cô quay người đi, bóng lưng cô trông khá đơn độc.
Rehartna chạy tới bên cạnh cô rồi gật đầu tỏ vẻ xin lỗi đám Leon, sau đó liền nắm tay Artermia rời đi.
Dù vậy nhưng họ vẫn thấy được bả vai Artermia run lên, có vẻ cô ấy đang khóc.
Ophelia nhìn thấy mọi người đều khó chịu như vậy cũng không khỏi cảm khái:
“Bọn họ thật đáng thương.”
Leon chỉ yên lặng mà không bình luận gì thêm.
“Về thôi.” – hắn nói.
“Eh ?”
Ophelia nghiêng đầu nhìn qua.
“Dù sao tâm trạng tốt đều bị phá hỏng, hơn nữa lễ hội cũng sắp kết thúc rồi. Về thôi.”
Leon nói xong liền dẫn theo Kara và Ophelia rời đi.
Đến cổng kí túc xá, hắn cùng Ophelia tạm biệt và trở về phòng cùng Kara.
“Tình yêu rốt cuộc là gì nhỉ ?” – Leon nằm trên giường vắt tay lên trán tự hỏi.
Không hiểu vì sao những hình ảnh lúc chiều của mấy người kia cứ luẩn quẩn trong đầu Leon và khiến hắn không ngừng nghĩ về nó.
“Master cũng không hiểu sao ?”
Kara hỏi với giọng máy móc.
“Tôi nghĩ là nhân loại thì master phải rõ ràng thứ này chứ ?”
“Tôi cũng đang tìm hiểu đây, chà, dù sao tôi đã nói với cô rồi, tôi không hẳn là 1 nhân loại bình thường. Có những thứ mà tôi vẫn còn đang học hỏi.”
Leon lắc đầu.
“Không ngờ có thứ có thể làm master bận tâm đấy.”
Kara bình tĩnh nói.
“Cô làm tôi buồn đấy.”
Nở nụ cười nhàn nhạt, hắn cũng không suy nghĩ nữa mà tắt đèn đi ngủ.
Cảm xúc của nhân loại, và cả tình yêu nữa, hắn đoán mình nên thuận theo tự nhiên.
--------------------------
Hôm sau…
Chuyện của hoàng tử và nữ hoàng thì không ai biết do tất cả người vây xem đều bị đuổi đi.
Nhưng chuyện Leon là cháu của hiền giả vương quốc thì lấy một tốc độ chóng mặt lan truyền ra ngoài.
Thời điểm Leon bước vào lớp, hắn bị cả lớp dùng ánh mắt dò xét quét tới quét lui như thể hôm nay hắn mọc ra 3 đầu 6 tay vậy.
Leon thở dài.
Biết là nữ hoàng có ý tốt, nhưng bị chú ý như thế này thì hắn thà bị ngó lơ như trước còn hơn.
Bàn học chỉ cách mấy bước mà khiến Leon cảm tưởng như nó xa tận chân trời.
“Này, Leon-san là cháu của một trong Tam kì nhân đó !”
“Tam kì nhân ? Ai cơ ?”
“Cậu có phải quý tộc không vậy, tam kì nhân mà cũng không biết ? Tam kì nhân là…”
“…”
Chỉ có mấy bước mà hắn liên tục nghe được những lời bàn tán.
Khi Leon đến gần thì bọn họ liền ái ngại nhìn hắn rồi né ra.
Hắn có cảm giác như mình không phải đang thu hút sự chú ý mà là đang bị xem như Hồng hoang mãnh thú hay cái gì tương tự vậy.
“Xui xẻo.”
Leon chán nản ngồi tại chỗ rồi lại thở dài 1 tiếng.
“Leon-san, sao cậu trông không được vui thế ?”
Cô bạn bàn bên – Ophelia – tò mò hỏi.
Hắn nhìn cô rồi lại nhìn quanh lớp, đám người đang bàn luận bị hắn chú ý đến liền nhanh chóng giảm nhỏ âm lượng, từ xôn xao chuyển sang bàn luận thì thầm.
“Haizz, cậu thấy rồi đó…”
Leon bất đắc dĩ nhún vai.
Ophelia bật cười:
“Chứng tỏ là mọi người đang chú ý đến Leon-san đấy. Không phải tuyệt lắm sao ? Dù sao cậu vốn rất tài giỏi vậy mà phải chịu đối xử bất công lâu như vậy.”
Hắn chỉ cười khổ một tiếng:
“Cậu biết mà, tôi không phải kiểu người thích thu hút sự chú ý. Cậu nên biết năng lực càng lớn trách nhiệm sẽ càng lớn, cậu muốn nhận được cái gì liền sẽ phải trả cái giá tương xứng.”
Ophelia không hiểu lắm những gì Leon đang cố diễn đạt.
Theo cô thì được mọi người chú ý vẫn tốt hơn bị chúng bạn xa lánh chứ.
“Nhưng việc cậu là cháu của ngài hiền giả sẽ không thể giấu được mãi, và tới lúc đó thì kiểu gì cũng sẽ xảy ra tình huống này thôi.” – Ophelia nói.
Leon lần nữa than thở.
Hắn biết chứ, hiển nhiên những điều Ophelia có thể nghĩ tới thì sao hắn lại không nghĩ tới ?
Nhưng hắn vẫn chỉ mới học năm nhất, thời điểm này vẫn là quá sớm.
Nếu có thể hắn muốn chít ít chuyền này tới năm ba mới bị bộc lộ, ít ra như vậy hắn cũng chỉ cần bị đám người này xem như khỉ trong vườn thú một năm là xong.
Thế giới này vẫn là tràn đầy ác ý như vậy.
Hôm nay Hoàng tử có vẻ trầm mặc hơn bình thường, dù là Army hỏi han thì cậu ta cũng lúc đáp lúc không.
Artermia thì đeo cặp kính gọng vuông quen thuộc và chú tâm đọc sách, cũng không biết cô nàng này đang nghĩ gì.
Trong lúc Leon đang quan sát lớp học, giáo viên của bọn hắn – Claudeie-sensei đã vào lớp.
“Cô có một tin vui và một tin buồn cho các em, mọi người muốn nghe tin nào trước ?”
“Em muốn nghe tin vui trước.” – một bạn học trong lớp nói.
“Tin vui là các em đã hoàn thành khóa học lễ nghi nên từ giờ tiết buổi chiều khóa lễ nghi sẽ được miễn, tiết lễ nghi sẽ trở thành thời gian tự do.”
Cô Claudie mỉm cười thông báo.
“Yeah !!!!”
Đám người được 1 dịp reo hò.
Cũng phải thôi, thành thật mà nói thì bọn họ đã chẳng còn gì để học nữa.
Tư thế đi đứng, tư thế chào hỏi, cách nói chuyện, cách cầm ly, cách rót rượu, cách pha trà… bọn họ đều đã học và hoàn toàn có thể sử dụng nó thuần thục nên việc khóa lễ nghi được miễn cũng là sớm hay muộn mà thôi.
Claudie-sensei ra hiệu mọi người im lặng, cô nhìn quanh rồi bắt đầu nói với giọng nghiền ngẫm:
“Tin buồn là nhà trường quyết định đổi giờ học tự do ngày thứ 3 và thứ 5 thành tiết thám hiểm dugeon, trước khi học kỳ năm nay kết thúc nhà trường muốn mỗi người các em ít nhất đều có thể tự mình vượt qua tầng 10. Thế nên từ giờ các em sẽ phải cố gắng hơn nhiều đấy.”
“Eo ôi.”
Lần này thì là một đợt than trời trách đất.
Đây là lẽ đương nhiên, dù sao Dugeon [ Mê cung ngầm Học Viện] cũng không phải dễ chơi như vậy.
Lần trước Leon chỉ mới thám hiểm đến tầng 3 cũng đã phải ăn một đợt thua thiệt nho nhỏ.
Dù cho có rất nhiều nguyên nhân, nhưng chuyện hắn bị một đám ma vật cấp 3 làm b·ị t·hương là không thể phủ nhận.
Những học sinh khác hiển nhiên so với Leon thì càng khỏi phải nói.
Tầng 10 của Mê cung thấp nhất cũng là ma vật cấp 4, cao nhất có những con đã đạt đến đỉnh của ma vật cấp 5 – tức là level 50.
Bây giờ trong số tất cả học sinh năm nhất thì người có level cao nhất hẳn là Artermia, cô đã đạt đến level 34, so với cậu trai có ước mơ trở thành thống lĩnh hiệp sĩ - Chase – còn cao hơn 2 cấp.
Nhưng dù là Artermia đi nữa thì việc 1 mình đối đầu một đám ma vật cấp 5 cũng là không thực tế, vì hiện tại cô và bọn chúng chênh lệch tới hơn 10 level.
Không phải ai cũng có đông đảo át chủ bài như Leon, và không phải ai cũng sở hữu sức mạnh biến thái như hắn.
Quả thật từ giờ đến cuối năm thì đám năm nhất bọn họ có lẽ sẽ phải trải qua quãng thời gian khó khăn đây.
---------------------
Từ hôm thân phận của Leon được bộc lộ ra, cuộc sống của hắn tuy rằng trông có vẻ như trước nhưng thực chất lại vẫn có 1 ít thay đổi.
Điển hình là mỗi lần vào lớp, ngăn bàn của hắn đều không hiểu thấu nhiều ra một đống “giấy vụn”.
Chúng là thư tình đấy, nhưng Leon còn chẳng thèm quan tâm mà dùng hỏa thuật thiêu sạch trong ánh mắt ngỡ ngàng của đám bạn học.
Ophelia ngồi ở bên cạnh cũng há to miệng, cô lắp bắp:
“Leon-san… cậu làm hơi quá rồi…”
Leon chỉ lạnh nhạt phủi phủi tay rồi ngồi xuống.
“Nếu không giải quyết dứt khoát thì sau này bàn của tôi sẽ thành chỗ chứa rác mất.”
Hắn nói ra điều đó với một biểu cảm đương nhiên, và Ophelia không biết nên phản bác như thế nào.
Cô biết nếu Leon không làm vậy thì có lẽ đúng như hắn nói, ngày qua ngày se càng có nhiều “thư tình” được gửi đến, và ngăn bàn của Leon sẽ trở thành bãi tập trung giấy vụn.
“Nhưng cậu muốn đốt thì cũng đừng nên ở trước mặt bạn học chứ…”
Ophelia nói lí nhí.
Leon liếc mắt nhìn cô:
“Cậu đang nói gì thế ? Nếu không xử lý ngay tại đây mà mang về nhà, lỡ họ nghĩ tôi mang chúng về đọc thì sao ? Chuyện này sẽ không thể dừng lại mất.”
Lý lẽ quá cứng, Ophelia không còn gì để nói.
Mặc dù lúc cậu thẳng tay “xử” đống giấy, một phần nào đó trong cô có chút vui vẻ.
Chợt Ophelia giật mình, gương mạt cô nhanh chóng đỏ lên.
Leon không biết cô bạn bàn bên này trong đầu lại đang suy nghĩ chuyện vô bổ gì nữa.
Thời gian càng trôi qua lâu, hắn thấy cô càng “bất bình thường” hơn.
“Không lẽ trúng tà ? Mà thế giới này làm gì có thứ như thế chứ !”
Leon xoa cằm, sau đó liền vứt bỏ ý nghĩ mình vừa nghĩ ra.
Nói chung cô gái này vẫn khó hiểu như vậy.
Còn một chuyện đáng nhắc đến trong những ngày gần đây, đó là về vụ của Army.
Từ sau lễ hội trường có tin đồn chuyện Army b·ị b·ắt nạt ở kí túc xá đã trở nên nghiêm trọng hơn.
Cô nàng thậm chí đã bị đốt mất sách vở và vật dụng cá nhân – lần thứ 2 trong tuần này.
Khi vào lớp Army đã thể hiện một trạng thái tinh thần không mấy tốt đẹp, sau khi được nhóm hoàng tử hỏi han thì cô đã kể chuyện này ra.
Nhóm người của Hoàng tử cũng vào cuộc điều tra.
Theo một nguồn tin không đáng tin cậy thì bọ họ đã bắt được một vài kẻ có vẻ là “thủ phạm” và những người đó đã khai ra cái tên Artermia.
Giờ nghỉ trưa, nhóm người hoàng tử đã hẹn Artermia ra gặp riêng ở hành lang.
Leon có hơi lo lắng cho cô, đương nhiên là với tư cách một… à không, nửa người bạn, chắc vậy.
Chí ít cô cũng đã giúp hắn trong buổi lễ hội trường, vậy nên hắn cũng không thể bỏ mặc cô không quan tâm được.
Leon đứng dậy khỏi chỗ trong ánh mắt nghi hoặc của Ophelia.
“Tôi đi quan sát bọn họ một chút, có vẻ Artermia-sama sẽ gặp rắc rối.” – hắn nói.
Ophelia hiển nhiên cũng ý thức được Leon đang nói về điều gì, cô chỉ gật đầu và giơ nấm đấm lên:
“Cậu phải bảo vệ Artermia-sama đấy ! Mình tin vào cậu.”
Tuy không hiểu bằng cách nào mà Ophelia lại đột nhiên thân thiết với con gái Công tước, và cả sự tin tưởng kỳ lạ của cô đối với hắn nữa.
Nhưng Leon vẫn gật đầu và bước ra khỏi lớp, đồng thời tìm một góc khuất kích hoạt 【Vô Ảnh】.
Kế đó hắn liền âm thầm ẩn núp và nghe lén cuộc trò chuyện.