Chương 3: Thi hành
Ánh sáng chiếu nhẹ nhàng lên các khóm trúc xanh được trồng ngoài bức tường rào quanh khu nhà nghỉ, khung cảnh thật yên bình. Linh Phong mang bàn ghế ra trước cánh cửa dẫn đến khu vườn, bày biện thức ăn ra bàn. Phi Phong bước ra tới cửa kéo phần mũ của áo choàng, ngồi nâng cốc nước trên tay và uống một ngụm rồi đặt xuống bàn nhìn về phía khu vườn. Trước mặt hai người cách tầm năm bước là một hồ nước nhỏ. Có hòn non bộ giữa hồ, ánh nắng nhẹ cùng bóng mát của khóm trúc hòa vào là tiếng nước chảy róc rách, một cơn gió nhẹ thổi qua làm cho một vài chiếc lá bị rơi xuống rồi bị cuốn đi. Khung cảnh sáng sớm thật thanh bình và yên ả. Hai người cùng ăn sáng nhanh rồi dọn dẹp mọi thứ, thu dọn và rời khỏi nhanh chóng. Linh Phong gửi phương tiện di chuyển lại và cùng Phi Phong đi bộ lên núi sẵn tiện hỏi thăm một số tin tức về nhiệm vụ.
Kim Lâm
Gần đến chân núi nhà dân càng ít đi, ngọn núi rực rỡ ánh vàng khi ánh nắng sáng sớm chiếu vào, ánh sáng vàng rực rỡ nhưng lại không làm chói mắt người nhìn. Ánh vàng ấy phản chiếu từ cây cối trên ngọn núi.
Linh Phong thấy một đám sáu đứa trẻ nhỏ vui đùa thì lại hỏi :
- Mấy nhóc cho anh hỏi từ đây lên núi có còn xa không ?
Một đứa nhỏ nhất nhanh miệng trả lời :
- Lên núi ư ? Nguy hiểm lắm anh đừng cố lên làm gì.
Linh Phong vờ như ngạc nhiên hỏi :
- Nguy hiểm sao ? Sao vậy ? Ngọn núi này đẹp đến nhìn cũng không thấy có gì nguy hiểm ?
Đứa trẻ lớn nhất nói :
- Cách đây rất lâu từ khi em còn nhỏ thì mọi người đều bảo có hai vị thần sống trên núi, hai vị thần này đều xấu tính nên không được lên núi để tránh đắc tội với thần, với hai vị thần này cũng rất hay đánh nhau. Rất nguy hiểm hiện tại đang có một cuộc chiến xảy ra. Trận chiến này đã từ khi bắt đầu tới nay đã một tháng rồi. Bình thường lên núi đã nguy hiểm bây giờ lên rồi kẹt giữa trận chiến thì khó sống mà trở về đấy.
Cậu bé nói đến đây thì vô số tiếng " bụt bụt " nhỏ rồi dần lớn lên thành t·iếng n·ổ chói tai, mặt đất cũng rung lên từng hồi, rung động rất nhẹ nhưng vẫn đủ để nhận ra bọn trẻ sợ hãi đứa nhỏ thét lên :
- Trận chiến đang chuyển sang bên đây núi đấy chạy đi.
Bọn trẻ vừa ôm đầu vừa chạy xa dần khỏi chân núi.
Hai người từ từ đi lên núi đi hơn trăm mét, một cụ già trên lưng mang một bó củi khô nhỏ từ trên núi đi xuống một cách ung dung không một chút hối hả. Thấy hai người đi lên cụ dừng lại bảo :
- Trên đấy nguy hiểm lắm đừng lên. Cho là có lên… cũng đừng đi quá lưng chừng núi.
Linh Phong dừng chân và nói :
- Nguy hiểm, trên ấy có gì vậy cụ ?
Cụ già nhìn trang phục của họ suy ra họ đang làm nhiệm vụ trên núi này. Cụ khuyên họ xuống núi :
- Hơn trăm năm trước đột nhiên xuất hiện hai Thiên Điểu cư trú trên đỉnh núi. Họ lại rất hay xung đột với nhau nhưng… chưa bao giờ trận chiến xảy ra ở lưng chừng núi trở xuống, cũng chưa từng có ai thấy trận chiến lớn như vậy, các cậu không nên làm nhiệm vụ này đâu e là chỉ lên núi mà không toàn mạng trở về nhất là khi họ đang đánh nhau.
Linh Phong lại hỏi :
- Thật không vậy ! Họ lợi hại tới mức nào ?
Cụ già nói :
- Mỗi năm ngày hai vị ấy sẽ rời khỏi núi một lần, một lần xuất sơn gió bụi mịt trời, cây cối dưới núi cũng bị thổi lung lay, sải cánh che hết bầu trời. Cả trời đất chìm vào bóng tối, sấm chớp liên hồi khiến mọi người đều vô cùng kinh hãi. Đó giờ cũng không ai dám lên hơn nửa núi cả. Nói chung không ai dám đắc tội với hai vị ấy bao giờ cả.
Linh Phong vẫn ngờ vực :
- Kinh khủng vậy sao ? Cháu phải tận mắt nhìn thấy mới được.
Cụ già thở dài lắc đầu bảo :
- Tùy cậu… Tôi xuống núi đây.
Linh Phong :
- Tạm biệt cụ.
Cụ già đi tiếp xuống núi giơ tay phất lên như tạm biệt :
- Ừ !
Hai người vẫn thong thả lên núi. Linh Phong vừa đi vừa hỏi :
- Qua những thông tin đó anh nghĩ thế nào về hai vị thần này ?
Phi Phong vừa ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời :
- Theo tôi thấy hai vị thần này chỉ là hai con chim lớn tới đây làm tổ rồi t·ranh c·hấp thức ăn, việc chúng sống đã lâu ở đây lại mạnh đến vậy nên làm dân vùng này kinh hãi mà thôi vì vậy dân ở đây cũng coi chúng như thần và không dám đắc tội. Thực theo lời kể thì chắc họ chưa chạm mặt chúng lần nào mà chỉ thấy khi chúng rời tổ và qua vết tích những trận chiến khốc liệt kinh sơn đảo địa mà thôi. Những thứ đó lại càng khiến dân chúng sợ hãi.
Linh Phong :
- Chúng mạnh vậy tuổi thọ cũng không thường có… lẽ nào…
Nói đến đây thì vô số t·iếng n·ổ phát ra đất đai cũng rung động mạnh Linh Phong chật vật giữ thăng bằng. Càng lên núi t·iếng n·ổ càng to, Phi Phong nắm tay Linh Phong phóng lên phía trước chẳng mấy chốc hai người đã đến lưng chừng núi. Đến lưng chừng núi thì dừng Linh Phong thì đang ngồi bệt trên mặt đất còn Phi Phong dừng lại nhìn lên trên, một cái bóng lớn bao trùm lên hai người.
Quang cảnh rộng rãi vì cây xung quanh đều đã bị hạ, cây cối la liệt. Từ đấy trở lên không một cái cây nào còn đứng thẳng trên mặt đất cả. Đất đai bị xới tung, cây nhỏ chỉ một người ôm đều bị thổi bay mất, còn những cây lớn đều bị bật gốc nằm chắn trên mặt đất. Giờ cũng không còn con đường nào chỉ còn một bãi chiến trường hỗn độn, t·iếng n·ổ vang động trời đất phát ra phía trên đầu họ. Linh Phong giờ mới từ từ ngẩng mặt lên tỏ ra vô cùng kinh ngạc và cũng một chút sợ hãi với cảnh tượng trước mắt.
Trên bầu trời cách mặt đất ít nhất cũng 2, 3 km hai dị thú to lớn một con có bộ lông xám điểm vài vân trắng, con còn lại lông vũ đen quanh mắt lại màu trắng kéo thành hai sọc dài xuống một nữa phần lưng, thân hình như đại bàng nhưng mỗi con đều có bốn cánh vô cùng chắc khỏe, bốn chiếc đuôi dài lông vũ xòe ra cuối đuôi có điểm họa tiết như cuối mỗi chiếc lông khổng tước. Cách xa vậy mà sải cánh chúng lại che khuất một vùng trời thật quá khủng kh·iếp.
Hai con chim lớn dùng từng cặp cánh vỗ nhẹ nhành khiến chúng như lơ lửng giữa không trung, bốn chiếc đuôi vung trong không gian vừa giữ thăng bằng vừa tạo ra các nhát chém, hình thành như các luồng khí có thể nhìn thấy bằng mắt thường, vì khí bị nén tạo ra chênh lệch áp suất, nên ánh sáng bị cong khi truyền qua hai khối khí chênh lệch áp suất đó nên có thể thấy rõ ràng. Hai cánh còn lại vung lên tạo ra các đường chém lớn hơn, các nhát chém lao vào nhau tạo nên những t·iếng n·ổ đinh tai nhức óc. Nhưng có vô số nhát chém trúng đối phương. Cả hai đều bị trúng các nhát chém mạnh mẽ vào người.
Hai bên liên tiếp trúng những đòn chí mạng nhưng lại không có ý tránh né dù cả hai đều b·ị t·hương rất nặng, hai bên đều nhận đòn và phản kích sòng phẳng như muốn xem bên nào trụ lại lâu hơn bên nào sẽ gục ngã trước. Linh Phong và Phi Phong đều chứng kiến cảnh tượng này nhưng cũng không thể xen vào cho dù có muốn. Vì thứ nhất trận chiến cách rất xa mặt đất, thứ hai cuộc chiến này quá ác liệt như một cuộc chiến sinh tử, thứ ba đây là trận chiến riêng một phần của tự nhiên người ngoài cuộc cũng không nên xen vào giúp một trong hai.
Linh Phong lại một thân cây lớn từ từ ngồi xuống đất tựa người vào thân cây, Phi Phong vẫn đứng yên quan sát trận chiến. Linh Phong tựa đầu nhìn lên hỏi Phi Phong :
- Nếu trận chiến chỉ trên đỉnh núi anh sẽ giúp bên nào.
Phi Phong quay người lại trả lời :
- Không bên nào cả đây là trận chiến trong tự nhiên sao có thể tự ý xen vào. Cứ để tự nhiên sắp xếp.
Lúc đó hai con dị thú lao vào nhau cả hai đều dùng cánh phải và đập. Một âm thanh lớn đến nổi rung động cả núi, cú đập cánh của cả hai đều trúng đầu đối phương. Cú đó mạnh đến nổi nó tạo ra sóng xung kích, sóng xung kích lan ra làm rung động cả mặt đất bên dưới, hai con dị thú đều bị văng khá xa ra hai phía và từ từ rơi xuống, Phi Phong nhìn Linh Phong nói :
- Tôi sẽ đến xem con chim bên kia đỉnh núi anh hãy xem con còn lại.
Con dị thú lông màu đen rơi phía bên kia đỉnh núi Phi Phong chạy về phía đó, Linh Phong nhìn thấy con chim xám rơi cách đó không xa nên đứng dậy và từ từ lại xem.
Phi Phong qua bên kia núi, còn tầm tám, chín trăm bước thì thấy con dị thú màu đen đang nằm trên mặt đất cố gắng dùng sức tàn lết về phía vách đá trên đỉnh núi cách nó chỉ tầm hai lần sảy cánh. Nó lết lại gần vách nơi đó có vô số thân cây được sắp xếp như một cái tổ lớn ngoại cỡ. Nó nhìn về tổ rồi nhìn về phía Phi Phong nó như muốn nói điều gì đó, Phi Phong tiến lại gần, nó mở miệng kêu nhưng không thành tiếng rồi quay đầu về phía tổ, Phi Phong bước tới trước mắt trái nó, đôi mắt to gần gấp hai lần chiều cao Phi Phong trong khi anh ta cao tầm một mét tám mươi. Bóng Phi Phong hiện lên trong mắt đôi mắt buồn bã tuyệt vọng bi oán vô cùng. Phi Phong bước tới trước tổ nhìn vào bỗng nhiên nó vung cánh đập liên tục tạo ra vô số những nhát chém bay về phía Phi Phong cát bụi bị thổi mù mịt nhưng những nhát chém chưa chạm đến đâu đã đột nhiên biến mất. Cát bụi tan dần con dị thú gầm lên một tiếng rồi cũng từ từ nhắm mắt lìa đời.
Từ trong tổ tiếng kêu chói tai phát ra liên tục. Thì ra trong tổ là một tiểu dị thú hình dạng giống với con dị thú kia. Chắc đây là con nó, một tiểu dị thú to lớn gấp hai lần Phi Phong và cao gấp hơn hai lần anh, hình dạng hoàn toàn giống với con dị thú kia hẳn là con của nó, chỉ có màu lông đen hoàn toàn. Lại có một vòng xoáy trắng, trên cả bốn cánh đều có vòng xoáy như nét mực vẽ lên vải thành vòng xoáy nhưng mực lại loan ra thành một hoa văn vô cùng đẹp mắt. Vì nó đã mất mẹ nên Phi Phong mang nó ra khỏi tổ. Định mang đi nhưng kích thước nó khá lớn nên Phi Phong đã phá tổ, lấy các cây trong tổ làm một cái cán lớn lấy dây leo kết lại buộc vào cán và đặt tiểu dị thú lên cán kéo đi. Phi Phong kéo tiểu dị thú về phía bên kia núi. Bị bắt rời tổ mà tiểu dị thú này chẳng kháng cự nó chỉ nhìn về phía xác mẹ nó cái xác khuất dần tiểu dị thú cúi đầu xuống cán tỏ ra vô cùng buồn bã thương tiếc.
Bên kia núi Linh Phong đang tiến đến gần dị thú lông xám thì nó lết về phía một hốc đá. Nó dừng lại thét lên một tiếng, giơ cánh nhìn Linh Phong và chỉ về hốc đá trên vách núi. Con dị thú hướng đầu về hốc đá từ từ hạ cánh xuống, đôi mắt cũng từ từ khép lại.