Chương 4: Kì nhân dị thú
Linh Phong tới gần vách đá nhìn lên hốc đá hơi sâu vào trong cách mặt đất ít nhất cũng hai chục mét, vách đá lại dựng đứng, hầu như không một điểm bám, thứ có thể tiếp cận chỉ có thể là con dị thú màu xám chỉ cần nó đứng trên mặt đất thì cũng đã cao gấp mấy lần, Linh Phong leo lên cách mặt đất chừng hai mét lại hụt điểm bám rơi xuống, Linh Phong kéo các thân cây cao nằm ngổn ngang trên mặt đất dựng đứng lên tựa vào vách núi, leo lên đứng trên ngọn cây thẳng người tay giơ lên cố với tới một điểm bám phía trên nhưng dù có bám được vào thì vẫn còn cách đến năm mét, Linh Phong nhìn xuống hít một hơi nhìn lên và nhảy, tay đã bám được vào hốc đá nâng người lên.
Linh Phong lên được nhưng đống cây anh dựng đều đã ngã xuống đất hết cả. Xem chừng anh cũng chẳng quan tâm đến điều đó anh đứng ngoài miệng hốc đá nhìn vào nó rộng khoảng sáu mét cao tầm bảy mét sâu vào trong cách Linh Phong chỉ ba mét là một tiểu dị thú lông trắng hoàn toàn như một khối tiết trắng toàn thân trắng xóa nên rất khó nhìn ra đâu là phần cánh hay đầu chỉ thấy đôi mắt sáng lên đỏ rực giữa một khối trắng xóa, Linh Phong tiếng lại gần, tiểu dị thú nhắm mắt rụt cổ lại, Linh Phong vô thức chạm vào người tiểu dị thú vì vẻ đẹp thật mê hồn của tiểu dị thú khoác lên mình bộ lông trắng xóa, tiểu dị thú mở mắt đầu từ từ chạm Linh Phong, anh dùng tay xoa đầu tiểu dị thú.
Nghe bên ngoài có tiếng động Linh Phong bước ra miệng hốc đá nhìn xuống. Thì ra là Phi Phong đang từ xa tới kéo theo một tiểu dị thú lông màu đen. Phi Phong nhìn lên hỏi :
- Anh có thể xuống đây được không ? Hay anh bị kẹt ở đấy rồi ?
Linh Phong cười nói :
- Tôi nhảy xuống đây anh đỡ tôi đấy nhá. Không chắc cũng chỉ gãy chân thôi chắc chẳng sao đâu.
Phi Phong :
- Được… nhảy xuống.
Linh Phong :
- Thôi tìm cách khác vậy.
Linh Phong vẫn đứng trước miệng hốc đá nhìn xuống bỗng một t·iếng n·ổ phát ra từ hốc đá. Khói bụi mù mịt chỉ nghe thấy tiếng đá lở con dị thú cạnh Phi Phong ngẩng mặt lên đứng dậy vỗ cánh bay lên, khói bụi nhanh chóng bị thổi bay bởi hai luồng khí ngược chiều hai con tiểu dị thú vỗ bốn cánh nhẹ nhàng như lơ lửng giữa không gian, Linh Phong ngồi trên lưng tiểu dị thú màu trắng hai con từ từ hạ xuống. Linh Phong nhảy xuống hai tiểu dị thú đều vung cánh đối mặt nhau, Linh Phong cùng Phi Phong nhảy vào giữa chặn giữa trận chiến. Hai tiểu dị thú dừng lại hạ cánh xuống. Tiểu dị thú màu đen giơ chiếc đuôi bên trong mé phải ra trước mặt xòe ra trước mặt Phi Phong. Thì ra nãy giờ tiểu dị thú cuộn tròn đuôi giữ một khối cầu phát ra ánh ngũ sắc sáng rực rỡ đường kính tầm năm cen ti mét. Phi Phong nhìn khối cầu đưa tay đẩy về phía tiểu dị thú, nó từ từ vung đuôi lên há miệng ra nuốt lấy khối cầu. Một luồng hào quang sáng lóa mắt bao phủ tiểu dị thú rồi từ từ diệu lại trên bốn cánh đều bao quanh bởi các tia sét màu xanh lan tỏa ra khắp người rồi biến mất dần. Linh Phong nhìn thấy kì lạ liền hỏi :
- Thứ gì vậy.
Phi Phong quay người lại cười nói :
- Anh cũng có biết thông tin về những thần thú mà không biết điều này sao ? Khi những con thú sống lâu hấp thu năng lượng trời đất chúng dần tự biết điều khiển nguồn năng lượng đó. Khối cầu ấy là do con dị thú to lớn khi nảy tích tụ toàn bộ năng lượng từ trước dần tạo nên khối năng lượng cô đặc. Chắc trước khi tôi đến nó nhả ra phun vào tổ của con nó.
Linh Phong :
- Ơ vậy sao ! Kì thực tôi cũng chỉ biết sơ một vài thông tin mà thôi.
Linh Phong nhìn về phía xác con dị thú màu xám chỉ tay và nói :
- Theo anh vậy chắc nó cũng có một viên.
Phi Phong lại gần dùng tay nhấc miệng con dị thú lên bước vào, có một luồng ánh sáng phát ra từ cổ họng. Phi Phong dùng tay kéo chiếc lưỡi của con dị thú một khối cầu lăn ra kim quang chói lọi. Phi Phong cầm lên đi ra khỏi đó lên quay lại ném về phía Linh Phong. Linh Phong chộp lấy xem xét. Linh Phong xem xét một hồi thì thẩy về phía tiểu dị thú lông trắng. Nó há họng và nuốt vào trong. Cũng như dị thú màu đen hào quang trắng xóa rồi tản dần các tia chớp lan ra khắp người rồi biến mất. Phi Phong mỉm cười nói :
- Giờ cả hai tiểu dị thú tu vi bản thân cộng với tu vi mẹ chúng thì giờ đều có tu vi trăm năm.
Linh Phong xoa đầu hai tiểu dị thú hỏi :
- Giờ ta làm gì với chúng đây ?
Phi Phong nhìn lên những áng mây trả lời :
- Chúng không còn mẹ ở đây chắc cũng chỉ làm hại người dân để có ăn, nếu anh có thể nuôi chúng thì hãy mang chúng về.
Linh Phong :
- Được. Vậy mang chúng về thôi, nhưng tôi phải báo cáo nhiệm vụ để họ thu dọn đ·ống đ·ổ n·át này.
Linh Phong giơ vòng tay ánh sáng quét qua cơ thể con dị thú lông xám. Linh Phong lại đến chỗ con dị thú màu đen và làm tương tự. Xong hai người xuống núi còn hai tiểu dị thú thì bay tít trên cao. Hai người xuống núi một đoạn lại thấy có người nhìn mặt rất sợ hãi vội vã chạy lên và một người đi phía tay cầm gậy dài bằng kim loại sau. Người chạy lên vụt qua Linh Phong và Phi Phong thì người đi phía sau nhún chân một phát từ cách ngoài trăm bước giờ khoảng cách tới ba người chỉ còn tầm bốn bước. Người cầm gậy kim loại vung gậy đâm tới. Mọi thứ diễn ra quá nhanh chỉ trong tíc tắc khiến Linh Phong không kịp có phản ứng gì. Chỉ nghe tiếng " bộp " một luồng khí vô hình đánh trúng đầu người chạy phía trước hắn ngã khụy xuống b·ất t·ỉnh. Chỉ thấy đầu gậy kim loại đã bị chặn lại bởi một cành cây trong tay Phi Phong. Người cầm gậy lên tiếng :
- Võ công khá đấy chỉ tiếc ngươi không biết cách hóa giải chiêu của ta. Đòn đó nếu nội lực ngươi yếu thì hắn đã bị kiếm khí đánh xuyên qua não rồi.
Mọi thứ đối với Linh Phong quá nhanh sau khi người cầm gậy lên tiếng Linh Phong mới vừa kịp định thần. Nhìn kĩ thì người cầm gậy là một thanh niên tầm ba mươi tuổi, nhãn quan nhanh nhạy, chân mày khá đậm, cao hơn một chút so với Linh Phong, thân hình cũng bình thường không quá to lớn, mái tóc xanh da trời được vuốt về phía sau, anh ta mặc bộ vest đen bên trong là sơ mi trắng trông rất chi là lịch sự. Linh Phong lên tiếng :
- Anh là ai sao lại t·ruy s·át người này.
Từ nãy giờ Phi Phong và người cầm gậy, v·ũ k·hí của cả hai vẫn chạm nhau chưa bỏ xuống. Thấy Linh Phong lên tiếng hai người đều thu về. Rồi người cầm gậy lên tiếng :
- Đại danh ta Chiến Thần. Ta đang làm nhiệm vụ truy nã tên tử tội này, tính ra hai ngươi đều là hạ cấp sao lại cản ta thi hành công vụ.
Linh Phong vừa cười vừa tự hỏi trong đầu :
- Hừm… Chiến Thần đại danh ngạo quá vậy ! Phi Phong có thể chặn đòn đánh nếu giao chiến không biết hắn có phải đổi đại danh không nhỉ ? Mà khoang Chiến Thần … Chiến Thần … nghe ở đâu rồi thì phải sao chẳng nhớ ra.
Linh Phong nói :
- Nếu anh đang làm nhiệm vụ tôi cũng không cản anh.
Thanh niên cầm gậy tiến tới tên tử tội nằm trên mặt đất lấy gậy bẻ cong trói chặt tên tử tội, rồi đứng lên nhìn về phía Phi Phong nói :
- Ngươi giỏi đấy nội lực không thường.
Phi Phong nhìn Chiến Thần đáp :
- Nội lực của anh cũng xảo diệu không kém, nội lực tôi khi đối đầu với nội lực của anh của liền bị biến thành dây dẫn, truyền nội lực xuyên qua đánh trúng kẻ bị che chắn thật là không thường.
Chiến Thần Bất Bại cười lên và nói :
- Ha ha … ngươi nhìn ra rồi, từ xưa giờ những kẻ tiếp chiêu của ta đều bị nội lực đánh trúng không sao có thể đỡ được, cũng chưa ai nhìn ra được chiêu của ta. Hôm nay ngươi không hóa giải được nhưng lại nhìn ra được. Không thường, không thường, ngươi tên gì ?
Phi Phong mỉm cười đáp :
- Tên tôi là Phi Phong.
Chiến Thần Bất Bại :
- Phi Phong ta sẽ nhớ cái tên này. Ta đi đây.
Chiến Thần Bất Bại huýt sáo thì có tiếng "phừng phực" như một ngọn lửa lớn bị gió thổi. Từ phía xa một con thú đang chạy trên không trung, thân to như bò mộng, đầu trâu, sừng nai, răng nanh sư tử, da và đuôi như cá sấu, tứ chi to lớn uy lực như hổ. Chạy trên không tứ chi bốc ra ngọn lửa xanh lớn. Chiến Thần Bất Bại nắm tên tử tội ném lên rồi nhún chân nhảy lên con thú. Vụt một phát chỉ thấy ánh lửa đang tan biến người và thú đều không còn bóng dáng đâu nữa. Hai người tiếp tục xuống núi. Linh Phong thốt lên:
- Nhìn kìa con thú đó xem ra cũng hàng hiếm đấy.
Nhưng lòng lại có nhiều câu hỏi :
- Chiến Thần Bất Bại là ai ? Lai lịch của hắn thế nào? Con thú đó cũng thuộc dạng hiếm tầm cỡ con cháu thần thú đời thứ hai là ít ? Võ công Phi Phong và Chiến Thần Bất Bại cao tới đâu ? Ai mới là người sẽ thắng nếu giao chiến ? Khi về mình sẽ nhờ Phi Phong dạy võ anh ấy có đồng ý không đây ? Sao Phi Phong lại có võ công lợi vậy ? Thiên phú của hắn cũng chưa từng lộ ra.
Phi Phong vừa đi vừa hỏi phá tan suy dòng suy nghĩ của Linh Phong :
- Tổ chức sẽ làm gì với xác của hai con dị thú đó ?
Linh Phong cuối mặt xuống vừa đi vừa đá những viên đá dưới chân trả lời :
- À … họ thu về rồi xem các phần trị giá bao nhiêu họ sẽ gửi chúng ta một phần tiền cho cái xác đó, số tiền chỉ bằng hai phần ba giá bán trên thị trường.
Hai người xuống núi thì cũng đã quá trưa. Linh Phong tới nhà nghỉ lấy phương tiện di chuyển thanh toán phí rồi cùng Phi Phong rời đi. Hai tiểu dị thú vẫn bay phía trên từ ngọn núi về tận nhà Linh Phong. Về đến nhà thì đã xế chiều, hai tiểu dị thú đáp xuống sân, Linh Phong cất phương tiện. Nghỉ ngơi một tí thì đã chiều hoàng hôn buông xuống mặt trời sắp lặn. Linh Phong và Phi Phong sau khi ăn uống nghỉ ngơi thì hai mang bàn ghế nhỏ ra trước cửa nhà hóng mát và ngắm cảnh ngôi nhà được bố trí tinh tế đến mỗi khu vực đẹp có cảnh đẹp mê hồn. Linh Phong nhìn vào những hàng cây và nói :
- Khung cảnh căn nhà này đều do mẹ tôi bố trí. Khung cảnh này quá đẹp đúng không chỉ tiết đã mười năm đều do tôi chăm sóc. Tôi thì không thể giữ được nét đẹp của nó như ban đầu.
Đến đây thì từ cổng một luồng xích khí xông qua cửa nó như ùa vào. Cánh cửa từ từ mở ra một bóng người tiến vào.