Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Kỷ Nguyên Anh Hùng ( Era Of Heroes )

Chương 5: Kì ngộ đạt chân truyền




Chương 5: Kì ngộ đạt chân truyền

Bóng người tiến vào, vẻ mừng rỡ hiện rõ trên khuôn mặt Linh Phong. Linh Phong đứng dậy, chạy tới nâng tay trái khoác qua người đỡ bóng người ấy vào nhà. Phi Phong cũng theo sau đi vào, hai tiểu dị thú vẫn ở lại ngoài sân. Linh Phong đỡ người này ngồi vào ghế rót một ly nước đưa cho người này, đèn bật lên nhìn rõ thì người này chạc tuổi Linh Phong, mái tóc đỏ rực lấm bụi bẩn, ánh mắt sắt lạnh bộc lộ nộ khí cơn giận lớn đến vô tận trong mắt hiện ra, mặc một chiếc áo khoác nhưng đã bị rách nát, tay trái và ngực đều được băng bó. Linh Phong ngồi bên cạnh hỏi :

- Anh b·ị t·hương nặng không ?

Người này uống một ngụm nước rồi trả lời :

- Không sao cũng không quá nặng khi về ta sang trụ sở băng bó và trị thương rồi.

Linh Phong định hỏi gì đó nhưng ngập ngừng rồi cũng không hỏi :

- Vậy … còn … mà thôi cũng mười năm rồi.

Người này nhìn Linh Phong nói :

- Đừng nhục trí vậy chứ. Lần này ta có một số thông tin về cha ta và ngươi. Sự m·ất t·ích của cha hai ta cũng liên quan đến các thí nghiệm ADN, ta chỉ thấy một đoạn thông tin về dự án ADN. Chúng muốn hồi sinh một người nhưng kết quả không thành công. Nhưng dự án Tử Thần của chúng đã thành công dựa trên dự án ADN. Chúng thí nghiệm trên người sống biến đổi cơ thể và tha hóa họ biến họ thành v·ũ k·hí sống, tất cả những kẻ bị thí nghiệm chỉ sống để nhận mệnh lệnh như những cái xác không hồn.

Linh Phong lại hỏi :

- Anh có thấy tung tích bác và cha em đâu không ?

Người này trả lời :

- Ta chỉ biết họ liên quan đến thứ này còn lại thì không, ta định tìm thêm thông tin nhưng bị một tên phát hiện rồi b·ị đ·ánh đến thế này.

Linh Phong chợt thốt lên :

- Có người một mình mà có thể đả thương anh à ?

Người này trả lời :

- Hắn cũng là một vật thí nghiệm, ta cũng không ngờ hắn lại mạnh đến vậy nếu ta không chạy trước khi những tên khác tới thì ta đã không còn mạng. Mà có khi giờ ta thành vật thí nghiệm mất rồi.

Nói rồi người này chỉ vào mặt Phi Phong hỏi :

- Tên này là ai ?

Rồi Linh Phong kể mọi chuyện từ lúc được Phi Phong cứu đến lúc gặp lại nhau. Người này nhếch mép phải cười liếc nhìn Linh Phong nói :

- Ngươi tin người quá huống chi hắn là vật thí nghiệm cứ để hắn tự sinh tự diệt cần gì phải cưu mang hắn.

Linh Phong cau mài :

- Anh ấy từng cứu em cũng lại đáng thương như vậy sao có thể nỡ bỏ mặt được.

Người này nhìn Phi Phong rồi nói :



- Hắn lợi hại vậy để ta xem hắn mạnh như thế nào. Nếu hắn không c·hết thì ta sẽ chấp nhận hắn.

Nói rồi tay người này bốc lửa, ngọn lửa vàng rực luồng xích khí tỏa ra mạnh mẽ bao bọc xung quanh, luồng xích khí bao bọc nén ngọn lửa lại áp suất bên trong tăng mạnh ngọn lửa phát ra nguồn nhiệt khủng kh·iếp, người này vung đấm vụt tới Phi Phong cách đó năm bước vậy mà vụt chỉ chưa đầy một phần mười giây nắm đấm đã cách mặt Phi Phong chỉ một cánh tay, nắm đấm cách Phi Phong chỉ còn một rang tay thì đột nhiên luồng xích khí và lửa cũng đều biến mất, người này thu tay lại mồ hôi lấm tấm lòng thầm kinh sợ :

- Thứ quái gì vậy kình lực vừa rồi tung ra cũng là hết sức không có mấy người chịu được. Vậy mà kình lực của ta lại chỉ như là sông đổ vào bể không còn tung tích, sao ta không cảm nhận được khí của hắn.

Đến giờ Linh Phong mới thét lên :

- Đừng.

Một suy nghĩ thoáng qua đầu thanh niên tóc đỏ :

- Hắn … hắn … chỉ là vật thí nghiệm thôi mà … lẻ nào ?

Đột nhiên thanh niên tóc đỏ quỳ xuống trước Phi Phong cầu xin :

- Cao nhân xin ông … hãy chỉ dạy võ công cho tôi có được không ?

Phi Phong không nói gì, Linh Phong thì ngây người không hiểu chuyện gì xảy ra, rồi chợt có một suy nghĩ trong đầu :

- Anh ta cũng là một người mạnh mẽ, sao có thể quỳ xuống cầu xin kẻ khác nhất là khi anh ấy ban đầu cũng coi thường người ta giờ quỳ xuống cầu xin không phải là điều rất nhục nhã hay sao. Vốn mình cũng muốn Phi Phong chỉ dạy võ đây nếu hai người cùng xin chắc cũng được.

Nghĩ rồi Linh Phong liền nói :

- Phi Phong anh ấy trước giờ chưa bao giờ quỳ trước ai. Hay anh hãy chỉ dạy võ công cho cả tôi và anh ấy, tôi cũng cầu xin anh đấy.

Nói rồi Linh Phong cũng quỳ xuống. Phi Phong đỡ hai người đứng dậy, Linh Phong nhanh miệng nói :

- Anh đồng ý rồi à !

Phi Phong trả lời :

- Võ công truyền thụ thì cũng được thôi. Nhưng tôi muốn đổi kiến thức lấy kiến thức.

Linh Phong :

- Kiến thức ? Anh muốn biết thứ gì chứ.

Phi Phong nói :

- Tôi muốn biết kiến thức của con người đã tích trữ được, như văn học lịch sử và mọi thứ.

Linh Phong mỉm cười và nói :



- Tưởng chuyện gì khó chứ chuyện này dễ thôi mà, tôi sẽ dẫn anh đến thư viện của hội ở đó tri thức gì cũng có đọc đến chán luôn nhưng anh dạy cho tôi võ công trước đã.

Phi Phong :

- Vậy cũng được.

Phi Phong nhìn thanh niên tóc đỏ hỏi :

- Anh tên gì ?

Thanh niên tóc đỏ trả lời :

- Tôi tên Liệt Xích Long.

Phi Phong :

- Khi nào nào anh hồi phục tôi sẽ truyền thụ võ công cho anh.

Nói rồi Phi Phong trở về phòng và Linh Phong thì dẫn các tiểu dị thú đến chỗ ở được Linh Phong sắp xếp rồi mới trở về phòng nghỉ ngơi còn Xích Long thấy Phi Phong đi mất cũng đi tắm rửa thay đồ rồi cũng về phòng nghỉ ngơi. Sáng hôm sau chỉ tờ mờ sáng Xích Long đã thức dậy làm mấy món ăn sáng rồi gọi Linh Phong và Phi Phong xuống. Ba người cùng ăn anh mặc một áo thun màu xanh và quần jean, Linh Phong hỏi :

- Anh sao hôm nay lại thức sớm vậy lại còn chuẩn bị đồ ăn sáng nữa ? Hiếm thấy đó chứ.

Xích Long vừa ăn vừa trả lời :

- Phải vậy chứ.

Rồi nhìn Phi Phong nói :

- Từ hôm nay anh hãy dạy võ công cho tôi luôn đi.

Phi Phong đáp :

- Anh hồi phục thương tích chưa, hôm nay anh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn thì phải ?

Xích Long lại :

- Chỉ có bấy nhiêu có gì chứ nó không cản trở tôi được đâu.

Ăn xong Linh Phong dẫn hai người ra vườn tới một khoảng vườn thảm cỏ xanh, hoa trồng bao quanh cách đó trăm bước tỏa hương thơm ngát, có mấy gốc cây trồng quanh thành vòng tròn cây đối diện cách nhau khoảng năm mét. Gió thổi nhẹ qua khung cảnh cũng thật thư thái. Xích Long cầm trên tay ba thanh kiếm gỗ đi song song với Linh Phong, Phi Phong thư thả đi phía sau. Linh Phong tiếng vào giữa vòng cây rồi quay lại nhìn Phi Phong nói :

- Chúng ta luyện võ ở đây đi.

Phi Phong nói :

- Tôi có một bộ kiếm một chưởng một bộ nội công và một số thứ khác. Nơi này cũng không quá rộng rãi, tôi sẽ dạy các anh kiếm pháp trước, chưởng sẽ học sau cũng phải tìm một chỗ nào rộng mới được. Truyền xong thì các anh cũng coi như được chân truyền tuyệt học võ công.

Xích Long đưa kiếm cho Phi Phong rồi lui ra một gốc cây ngồi xuống rồi nói :



- Vậy từ đây tôi sẽ gọi anh là thầy.

Phi Phong mỉm cười nói :

- Không cần phải vậy đâu. Hai anh tập trung xem đây.

Linh Phong lùi lại gốc cây ngồi cạnh Xích Long. Phi Phong bắt đầu vung kiếm nhẹ nhàn nhưng tốc độ khá nhanh chiêu càng xuất ra kiếm ảnh cùng lúc xuất hiện càng ngày càng nhiều. Dần khắp nơi đều là kiếm ảnh Phi Phong cũng là biến mất chỉ còn có thể thấy kiếm ảnh mà thôi. Chỉ biểu diễn chiêu thức thôi mà cũng đã từ sáng đến quá trưa. Kiếm ảnh dần thu lại rồi mất dần Phi Phong hiện ra. Phi Phong thu kiếm về nói :

- Bộ kiếm này không thể một ngày mà học xong được. Hôm nay tôi chỉ dạy phần đầu trong ba phần kiếm.

Linh Phong cười nói :

- Chỉ một phần mà cũng đã tinh diệu thế sao muốn dụng chiêu hoàn hảo chắc cũng là vô cùng lâu đây.

Phi Phong lại nói :

- Chiêu thức chỉ dụng chiêu hoàn hảo thế nào thì cũng không thành cao thủ. Kiếm pháp này nếu thông hiểu dù chỉ một chiêu cũng là vô cùng vô tận biến hóa. Hai anh cứ luyện đi tôi sẽ giảng giải những cách diễn hóa.

Ngừng lại một lát rồi Phi Phong lại nói tiếp :

- Kiếm pháp này mỗi chiêu đều có thể biến hóa và kết hợp với chiêu khác nó sẽ liên miên không tận. Nhưng biến hóa chiêu là do người dùng kiếm cao thấp cũng chỉ ở người dùng. Hai anh bắt đầu luyện đi.

Linh Phong và Xích Long đứng dậy vung kiếm. Phi Phong nhún chân bay lên đứng nhẹ nhàng trên ngọn cây. Những tầng mây lơ lửng trên không, những làn gió thổi nhẹ. Chẳng mấy chốc mà hai người đã dần thành thục. Nhìn hai người luyện kiếm đến xế chiều Phi Phong nhảy xuống nói :

- Tôi sẽ tiếp kiếm của hai người tới đi.

Linh Phong cùng Xích Long vung kiếm lao tới, Phi Phong biến mất chỉ còn kiếm ảnh, hàng trăm vạn kiếm ảnh bao vay hai người, Linh Phong cùng Xích Long vung kiếm liên thủ một công một thủ thay đổi liên tục. Hai đánh một mà Phi Phong không rơi vào thế hạ phong cũng không cho hai người bọn Linh Phong có lấy một cơ hội thoát. Linh Phong vừa chuyển chiêu từ thủ sang công thế cho Xích Long vừa dụng chiêu vừa nói :

- Kiếm thế này có nhiều sơ hở nhưng khi t·ấn c·ông vào liền không còn đường thoái lui bị đối thủ dẫn đường đúng là lợi hạ. Càng đánh chúng ta càng bị vây chặt như xung quanh là hàng vạn con rắn chỉ bất cẩn thì sẽ vong mạng.

Xích Long nói :

- Chúng ta cùng công.

Linh Phong và Xích Long tựa lưng vào nhau công về hai phía. Rồi hai thanh kiếm hợp lại một điểm xông lên nhưng chỉ thấy kiếm ảnh biến mất. Phi Phong hiện ra ngón cái và ngón trỏ kẹp lấy mũi kiếm, lưỡi kiếm và cán kiếm hướng ra sau lưng. Cán kiếm của Phi Phong đã móc vào lưỡi kiếm của Linh Phong và Xích Long, hai thanh kiếm của Linh Phong và Xích Long chéo vào nhau kề bên cổ của đối phương. Phi Phong nhấc kiếm lên thu về nói :

- Chỉ xem chiêu một lần cùng chỉ dẫn của tôi mà đã thi triển được. Hai người cũng thật tài ban đầu tôi có cảm giác có thể truyền kiếm cho hai cũng không phí công. Dù chiêu vẫn chưa biến hóa được nhiều nhưng hai người đều sử dụng được kiếm chiêu cũng biến hóa khác nhau vậy coi như là đã học xong phần đầu chỉ cần luyện tập mài dũa nữa mà thôi.

Phi Phong đưa kiếm cho Xích Long, ba người cùng trở về nhà. Khi về nhà Linh Phong đi vào bếp nấu ăn một lúc thì mặt trời cũng lặn. Ba người cùng ăn vừa ăn vừa trò chuyện Phi Phong :

- Mai tôi sẽ dạy hai cậu về nội lực và phần đầu chưởng pháp, nhưng chúng ta cần đến một nơi rộng rãi như biển, thảo nguyên, sa mạc, và nơi đó cũng ít người lui tới để tránh làm người khác b·ị t·hương.

Linh Phong :

- Biển thì xa lắm nhưng có một nơi không người qua lại cũng là rất rộng rãi.

Xích Long chỉ nghe cuộc trò chuyện nhưng cũng không nói một lời. Ăn xong ba người cùng dọn rồi Xích Long về phòng Linh Phong mang kiếm gỗ ra trước sân luyện những gì đã học lúc sáng Phi Phong ngồi trên nóc nhà quan sát tay nâng một cánh hoa tím, dường như Linh Phong không hề biết đến người thầy đang quan sát từ trên cao. Cánh hoa trên tay Phi Phong bay lên một làn gió cuốn một số cánh hoa bay quanh Linh Phong một vài cánh hoa như nâng đỡ tay của Linh Phong. Bên phòng Xích Long đang ngồi tựa vào vào ghế tay ôm v·ết t·hương trên ngực dường như sáng luyện kiếm đã động đến v·ết t·hương, một luồng xích khí bao quanh cơ thể Xích Long vẻ mặt vô cùng đau đớn, cửa ra ngoài ban công mở gió cuốn vài cánh hoa bay vào, các cánh hoa tím tỏa sáng nhẹ rơi trên vai Xích Long khuôn mặt dần dễ chịu hẳn. Bên ngoài gió cuốn một bông hoa cùng lá bay lên ánh trăng sáng rực chiếu xuống những bông hoa tím thơ mộng.